Ngủ một giấc tỉnh dậy không thấy Khánh ở đâu, chỉ thấy cháo và sữa để sẵn ở đó nhưng tôi làm gì còn tâm trạng để ăn với uống vào lúc này nữa. Đôi mắt lạnh lẽo ở sân bay của Nhật Nam cứ ám ảnh tâm trí tôi, trước kia lúc nào anh cũng nhìn tôi bằng đôi mắt âu yếm chứ không phải xa lạ như bây giờ. Tôi không tin anh có thể quên được những ký ức đẹp chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tôi phải đi tìm anh để nói rõ ràng mọi chuyện, rồi sau đó sẽ quyết định có tiếp tục kiên trì hay từ bỏ.
Nghĩ là làm, tôi dậy sửa soạn quần áo, tóc tai rồi đến nhà Nhật Nam , cũng may là không có ả Anna ở đây.
-Cô tìm ai?
Nhật Nam ra mở cửa nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm, có lẽ anh rất chán ghét con nhỏ đeo bám anh từ sân bay về tới đây.
-Nhật Nam , thật sự anh không còn nhớ em là ai sao?
Tôi nhìn anh chờ đợi, một hi vọng lóe lên rồi lại vụt tắt khi Nhật Nam lắc đầu thay cho câu trả lời lạnh lùng.
-Em là Gia Ân, anh không thể không nhớ em được, hai đứa mình đang rất hạnh phúc mà. Anh cố nhớ thêm một xíu nữa đi Nhật Nam .
Giọng tôi bây giờ chuyển sang cầu khẩn, anh ấy nhất định sẽ nhận ra người đã yêu anh hơn cả sinh mệnh mình. Nhưng ánh mắt hờ hững không cảm xúc kia đã nói lên tất cả, tôi buông tất cả hi vọng trong người theo những giọt nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/2100514/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.