Tôi khụy xuống khóc nức nở, làm thế nào để tìm ra Nhật Nam bây giờ, liệu anh ấy có bị sao không, có đau đớn lắm không, anh ấy sẽ không chết chứ? Tôi thẫn thờ, bao nhiêu câu hỏi đặt ra mà không có lời giải đáp. Huy cúi xuống ôm tôi, vẫn cái ôm này, vẫn khuôn mặt ấy nhưng sao lại cảm thấy xa lạ đến thế.
-Đừng khóc nữa, anh đưa em về phòng nghỉ nha.
-Không, em phải đi tìm Nhật Nam, chắc giờ này anh ấy nhớ em lắm.
Tôi vùng dậy chạy ra cửa nhưng chỉ mới được vài bước đã khụy xuống, hai chân không còn đủ sức lực để bước tiếp, tôi căm ghét chính bản thân mình, ngay cả việc đứng vững còn làm không được thì làm cách nào tìm được anh ấy bây giờ.
-Ngoan ngoãn ngủ một giấc rồi anh sẽ đưa em đi tìm Nhật Nam nhé.
Tôi gật đầu, Huy nhẹ nhàng bế tôi lên lầu. Bây giờ đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, mọi chuyện đến quá vội vàng, chuyện này chưa nguôi ngoai chuyện khác lại tiếp đến. Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn ngủi lại xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, cú sốc tinh thần này biết bao giờ mới có thể hồi phục đây.
….
Vẫn không quên được Nhật Nam , vừa tỉnh dậy tôi đã hốt hoảng lao ra khỏi phòng liền bị Huy cản lại.
-Em làm cái gì vậy hả? Nhật Nam quan trọng hơn sức khỏe của mình sao?
Khuôn mặt tức giận của Huy không làm tôi lung lay, tôi vội gạt tay anh ra, giờ phút này đây tôi bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/2100511/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.