Anh còn nhớ lúc còn nhỏ, khi bị mấy đứa con nít trong xóm đánh, anh đi về nhà với toàn thân đầy vết trầy xước, hàm răng cắn chặt, đôi mắt tức giận đầy nước mắt. Người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt đôn hậu, nở cụ cười hiền từ đi đến ôm lấy anh vỗ về
" Ngoan, đừng khóc..."
"Bọn chúng nói con là đồ hèn, yếu đuối" Nước mắt chảy dài, ngữ khí đầy sự tức giận
"Gia Bảo ngoan, con không hèn nhát, bọn chúng mới hèn nhát khi một lũ nhóc đông như vậy mà cậy vào sức mạnh ăn hiếp con, bọn chúng mới là kẻ hèn nhát"
Người phụ nữ mỉm cười, đưa đôi bàn tay sớm đã không còn mịm màng như trước lên vuốt mái tóc đứa con bé bỏng
"Vâng" Cậu nhóc khẽ gật
"Gia Bảo ngoan, nào chúng ta vài ăn súp năng lượng nào, đi thôi"
Người phụ nữ mỉm cười hài lòng đứng lên dắt tay cậu bé vào trong bếp. Cậu nhóc nhanh chóng ngồi yên vị trên chiếc ghế rồi người phụ nữ bưng một chén súp đặt lên bàn
"Con ăn nhé" Cậu nhóc mỉm cười, nhanh chóng lấy muỗng múc cho vào miệng
"Ngon quá mẹ ơi, mẹ có bí quyết gì thế?" Cậu nhóc tò mò hỏi
"Mẹ dùng dầu mè để xào thịt, thế nào không ngon sao?"
"Không, ngon lắm ạ" Cậu nhóc cười tươi đáp
Từ ngày hôm đó, anh muốn đi học võ để trở nên mạnh mẽ hơn trước, bởi vì lúc đó khi nhìn thẳng vào mắt mẹ anh chỉ thấy mình là một thằng nhóc nhỏ con. Anh muốn mạnh mẽ hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-anh-yeu-em/2071333/chuong-54-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.