Chương trước
Chương sau
Nam không có lội xuống nước mà ở trên bờ, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh cô gái, thấy cô gái đang tập luyện phục hồi chức năng thế là bệnh nghề nghiệp lại nổi lên anh hỏi thăm và kiểm tra giúp cô gái. Bình thường đối với bệnh nhân anh luôn lạnh nhạt và có một cảm giác rất khó diễn tả thế mà khi đối diện với cô gái này thì anh lại thấy vẻ thân thiết đến lạ thường. Anh nghĩ có lẽ là do đang ở quê nhà nên mới có cái cảm giác thân thiết đến như vậy. Y Vân bây giờ lên tiếng khen ngợi:
"Không ngờ nhìn anh còn trẻ như vậy mà đã trở thành bác sĩ rồi!"
Y Vân luôn có ước mơ trở thành bác sĩ nên khi nhìn thấy bác sĩ bất giác trong lòng luôn có sự ngưỡng mộ khó mà diễn tả thành lời. Nam khẽ nở một nụ cười hiền từ và hỏi chuyện của bạn:
"Nhìn anh vậy thôi chứ cũng ngót nghét ba mươi tuổi rồi, thế nhà em cũng ở gần đây sao?"
Y Vân gật đầu rồi thở dài đáp lại:
"Vâng!"
Hai người cũng chỉ chào hỏi rồi nói vài câu theo xã giao thông thường sau đó nhìn xuống chỗ hai người dưới sông đang rất chăm chỉ mò mẫm. Mỗi lần mò được chiến lợi phẩm dưới lòng sông Trung Kiên lại vui vẻ reo hò lên trong cậu ấy lúc này chẳng khác nào trẻ con, thấy trời cũng đã bắt đầu muộn Y Vân lên tiếng giục Minh Đức:
"Muộn rồi chị em mình phải trở về thôi."
Minh Đức nhìn xuống dòng sông rồi ngước lên nhìn chị gái trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối nhưng rồi cậu cũng dừng công việc mò mẫm lại mà quay trở lại bờ. Trong chậu có rất nhiều chiến lợi phẩm cậu nhóc lấy trong túi quần ra một chiếc túi nilông nhỏ rồi san sẻ một chút chiến lợi phẩm trong chậu rồi đưa cho Trung Kiên:
"Cho anh này! Thứ này về nấu cháo sẽ ngon lắm!"
Trung Kiên cũng không khách sáo mà nhận lấy hết, dù sao thì cậu nhóc này cũng bắt được nhiều như vậy cậu lấy của nó một chút chắc cũng không sao, đổi lại cậu sẽ đưa chị em bọn họ về thay lời cảm ơn.
"Vậy để anh xách đồ giúp em luôn!
Minh Đức chưa trả lời Y Vân đã nói:

" Bộ quân phục này cậu mặc rất đẹp! "
Nhìn cô gái lạ trước mặt buông lời khen ngợi mình tự nhiên Trung Kiên thấy chột dạ, Trung Kiên liếc nhìn đánh giá cô gái, khuôn mặt trái xoan rất ưa nhìn, dáng dấp cao ráo, nhìn thoáng qua thấy được đây là một cô gái mạnh mẽ, rất có cá tính. Tuy cô gái này nhìn khá xinh đẹp nhưng hơi tiếc cô gái này lại không phải là gu mà cậu thích. Còn một điều đáng tiếc nữa là cô gái đi lại bất tiện phải dùng nạng quả tình cậu rất tò mò muốn hỏi nhưng rồi phải cố nhịn tò mò xuống. Bấy giờ cậu mới đáp lời:
" Cảm ơn cậu! "
Minh Đức biết chị gái lại mất đầu phiền muộn nên không muốn để anh bộ đội này đưa về đã nói nhanh chóng kéo mọi người qua câu chuyện khác:
" Không cần phải phiền phức vậy đâu anh, nhà em ở rất gần đây! "
Nói xong cậu nhóc nhận túi chiến lợi phẩm vừa chia xong đặt vào tay Trung Kiên rồi đổ toàn bộ phần của mình vào giỏ buộc ngân hưng ngang hông sau đó rửa sạch chậu nhôm rồi nhìn Trung Kiên nói tiếp:
" Anh nhìn xem, em mang thế này khá tiện. Về thôi chị! "
Một tay Minh Đức cầm chậu, tay còn lại dìu chị gái. Hai chị em nhoẻn miệng cười chào hai anh em Trung Kiên và Nam, người chống nạng người dìu dần dần đi cũng khuất hẳn. Cầm túi đồ trên tay trong lòng Trung Kiên thấy khó diễn tả thành lời, kể từ khi sinh ra thì đây là lần đầu tiên cậu có trải nghiệm thú vị như vậy. Qua đây cậu mới thấm thía được người nông dân phải vất vả đến độ nào mới làm ra được sản phẩm. Sản phẩm làm ra lại còn phụ thuộc hoàn toàn vào thiên nhiên. Nam nhìn túi đồ trên tay Trung Kiên xong thì nhìn cái dáng vẻ ngây ngốc của em họ, anh liền bật cười khanh khách nói:
" Em thay đổi rồi, triệt để thay đổi, từ con cưng của bố mẹ giờ trở thành anh bộ đội cụ hồ không ngại khó không ngại khổ và không ngại bẩn anh không biết có nên vui vì điều này không? "
Trung Kiên lườm anh họ một lát rồi thúc cùi trỏ vào bụng của anh. Nam bất ngờ bị thúc nhưng rất nhanh nhẹn lùi về phía sau và tránh thoát được một đòn nhỏ của Trung Kiên. Trung Kiên không thèm để ý đến anh họ nữa, cậu đi đến khoác ba lô lên muốn trở về trang trại. Nam cũng nối gót theo sau em, khoác ba lô lên chở về nhà.
Minh Đức bà ý vẫn rời khỏi được mười phút rồi mà chỉ được đi được một quãng ngắn, trong nháy mắt hai anh em Nam và Trung Kiên đã đuổi kịp. Không nghĩ ngợi nhiều, Nam sải bước nhanh đến phía trước đỡ Y Vân và ân cần hỏi thăm:
" Nhà các em ở trong khu này à? "
Minh Đức nhanh nhảu đáp:
" Vâng! Nhà em đang làm công cho trang trại phía trước kia kìa! "

Nhìn theo hướng tay của Minh Đức, Nam ngây người, kia chẳng phải là trang trại của nhà mình đấy sao? Anh quay sang nhìn Trung Kiên thì tên nhóc này cũng đang trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, đang định thốt lên thì Nam đá cho một cái vào chân có ý bảo không cần phải nhiều chuyện. Hiểu được ý anh họ Trung Kiên không hề nói gì mà lẳng lặng đi tiếp. Nam nói:
Cũng không xa mấy, lại tiện đường nữa để anh dìu em về!"
Hai chị em Y Vân lúc này không còn cố từ chối nữa, dù sao thì có người đi cùng cũng vui đoạn đường dường như được kéo gần lại. Chỉ có Trung Kiên là vừa đi vừa nghĩ đến ông bác người làm kia, thật nghĩ không ra sao ông ấy khó tính thế mà hai con của ông ấy lại rất dễ hòa đồng. Bất chợt Trung Kiên lên tiếng:
"Hai em không sợ người lạ à!"
Y Vân nghe xong thì khựng lại trong giấy lát rồi tiếp tục bước đi dưới sự giúp đỡ của Nam. Cô bạn chỉ lắc đầu cười trừ, Minh Đức "hứ" một tiếng rồi đáp:
"Nếu không vì bộ quân phục này còn lâu em mới nói chuyện với anh!"
"Hử!"
Lúc này đến lượt Trung Kiên sửng sốt, hóa ra không phải nhìn cậu đáng tin mà là bộ quân phục này đáng tin. Vẫn không phục cậu hỏi tiếp:
"Chả nhẽ ai mặc quân phục bọn em đều tin tưởng sao? Nhỡ đâu bộ quân phục này là giả và anh dùng cách này để tiếp cận bọn em thì sao?"
Minh Đức cười khanh khách, sao lại có chú bộ đội ngây thơ đến như vậy. Cậu nhóc tinh quái hỏi ngược lại:
"Tiếp cận hai chị em em thì các anh được cái gì? Chỉ là con của người làm thuê, tiền thì không có. Với lại nhìn anh lúc cùng em mò hến dưới sông là đủ biết anh không phải là người xấu."
Trung Kiên thở dài, cậu nhóc này còn ít tuổi mà tâm tư lại nhạy bén đến vậy quả thật lúc ở ngoài sông cậu phấn khích reo hò chẳng khác gì một đứa trẻ, còn đâu vẻ chững chạc nghiêm túc của quân nhân nữa, nghĩ đến đây cậu bạn bất giác ngượng ngùng. Qua lần này Trung Kiên càng tự hào khi khoác trên người bộ quân phục, cậu thật không ngờ trong mắt nhân dân vị trí của anh bộ đội cụ Hồ lại đặc biệt đến thế.
Hôm nay liên tiếp bản thân mình có những trải nghiệm thú vị trước giờ chưa từng có, khiến bản thân cậu thấy việc mình theo học quân y thật sự ý nghĩa. Không còn cảm giác gượng ép theo ý gia đình như ngày đầu mới nhập học nữa. Mấy người vừa đi vừa nói đủ các loại chuyện, tâm trạng ai nấy đều vui vẻ như bạn bè lâu ngày gặp lại nên chẳng mấy chốc đã về đến cổng trang trại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.