Cuối tuần Minh Đức nghỉ học cũng đến thăm chị gái, cậu nhóc năm nay đã là học sinh lớp sáu, cũng đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Cậu nhóc rất thương chị gái, không ngờ chị lại xảy ra tai nạn sau đó cứ nằm trên giường bệnh như vậy liền một lúc tận hai năm trời. Giờ cậu nghe bố mẹ nói nếu muốn chị gái mau chóng tỉnh dậy thì phải gọi chị bằng cách nói chuyện. Tốt nhất là lên nói những chuyện vui vẻ để gọi chị ấy dậy.
Trong phòng bệnh!
"Nhóc con! Nhóc con!"
Y Vân chợt nghe tiếng có ai đó gọi, cô bạn nhỏ quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy Thanh Phong liền mỉm hỏi:
"Cậu vừa gọi tớ à?"
Thanh Phong lắc đầu trả lời:
"Không gọi! À.. mà.. ừ, tớ.. tớ có cái này cho cậu."
Nói xong Thanh Phong liền dúi bọc đồ vào tay Y Vân rồi chạy trốn. Y Vân trầm mặc vì giọng nói vừa rồi không phải là của Thanh Phong, cô bạn nhỏ lắc lắc đầu không muốn nghĩ tiếp nữa mà mở bọc đồ ra, bên trong là chiếc quần kèm với mảnh giấy ghi vội vài chữ:
"Thay quần đi, mất mặt quá!"
Y Vân đỏ mặt, tuy không biết là quần của mình đang mặc gặp vấn đề ở đâu nhưng vẫn che che rồi vọt nhanh vào phòng thay đồ thay quần ra. Giơ chiếc quần của mình lên trước mắt Y Vân mới thấy tai nạn thảm khốc, "ngã tư đũng quần" bị bật chỉ, có lẽ là do vừa nãy cô bạn nhỏ tập nhảy cao hăng hái quá.
"Kể ra cũng may bên trong mình còn mặc quần cộc!"
Y Vân nghĩ nhưng chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-anh-yeu-em-tu-rat-lau-roi/501256/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.