Nhìn thấy cậu sinh viên đang càn quét món ngon trên bàn ăn, những người còn lại không thể nhìn nổi nữa mà vội vàng ăn, nếu không nhanh là mất quyền lợi. Chưa đầy mười phút mâm cơm chỉ còn trơ lại bát đĩa. Các nhân viên khác đi thay ca, còn Nguyên và Vân thì dọn dẹp chiến trường. Thấy cậu sinh viên ung dung bước về phía phòng máy thì Vân chạy tới chìa tay trước mặt cậu ta cộc lốc nói:
"Trả tiền!"
Cậu ta loay hoay tìm tiền không có thì gãi đầu gãi tai, tiện tay Vân kéo tai cậu ta, bị quá miệng cậu ta kêu la oai oái:
"Chị xinh đẹp ơi có gì từ từ nói, em bảo em trả là trả chị đừng kéo tai em thế này mất mặt lắm."
Vân cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục lên giọng:
"Lúc cậu ăn ngồm ngoàm như hổ đói không thấy cậu mất mặt nhỉ?"
"Thì lúc đấy em cúi mặt có ai thấy đâu? Giờ chị kéo thế này mặt em vênh lên ai chả thấy!"
Nghe xong Vân phá lên cười, Nguyên không nghĩ rằng một cô nhóc cứng nhắc và tính kỷ luật cao lại dễ dàng bộc lộ cảm xúc như vậy. Thì ra bấy lâu nay là cậu luôn tự làm khó mình, cô nhóc này tuy sống nguyên tắc nhưng lại rất đơn thuần.
Cuối cùng vân cũng không thu tiền của cậu sinh viên kia mà thả cho cậu trốn về phòng máy. Cô nàng cảnh cáo cậu ta từ lần sau không được xông vào mâm cơm của người ta ăn uống vô duyên như vậy nữa.
Sau giấc ngủ trưa, Vân mang sách vở đến phòng sách học. Được một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-anh-yeu-em-tu-rat-lau-roi/268012/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.