Vân biết mình được xếp vào ban xã hội, muốn xin sang ban tự nhiên khổ nỗi ban tự nhiên đã đủ quân số nên không chuyển được. Chuyển sang lớp bình thường cũng không có bạn cũ thôi thì tặc lưỡi mình học đâu chả vậy. Vào lớp cô nhóc mới thấy choáng, bốn mươi bốn bông hoa cực kỳ xinh đẹp rực rỡ khiến Vân phải tự ti khi nhìn lại bộ dạng của chính mình. Nhìn lại lượt nữa Vân phát hiện ra có sự phân chia khá thú vị, hai dãy phía bên trong là các bạn ăn mặc rất đẹp da dẻ trắng nõn hồng mịn còn hai dãy phía ngoài cửa các bạn có chút giản dị nổi bật hơn cả là làn da bánh mật. Đoán chừng các bạn phía ngoài, gia đình cũng làm ruộng như mình. "Thì ra cũng có sự phân chia" - Vân lắc đầu chán nản.
Vân ổn định xong chỗ ngồi thì nghe tiếng giày nện cộp cộp trên nền gạch càng gần. Tiếng giày ngừng kêu, cả lớp ngước lên rồi vội vàng đứng dậy chào. Cô chủ nhiệm xuất hiện, cô năm nay cũng bốn mươi tuổi nhưng nhìn cô rất trẻ và xinh đẹp. Cô bằng tuổi mẹ Vân, nhưng mẹ Vân phải lao động nặng nhọc nên già hơn tuổi rất nhiều.
Lời nói nhẹ nhàng uyển chuyển của cô làm cho người nghe rất dễ chịu và có ấn tượng tốt. Cô điểm danh lần lượt các bạn trong lớp, đọc đến Vân cô dừng lại hỏi:
"Bạn không thích ban xã hội?"
Câu hỏi khẳng định của cô chủ nhiệm khiến Vân chột dạ, hoang mang "mình vừa mới xuống hỏi phòng giáo vụ mà sao cô lại biết nhanh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-anh-yeu-em-tu-rat-lau-roi/268004/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.