Vì châu quan Dự Châu nghe nói căn bệnh này là bệnh truyền nhiễm, nên không muốn chữa trị cho bọn họ, chỉ mong mau mau giải quyết để không làm ảnh hưởng đến kỳ khảo hạch của mình, đại phu cũng chả mời nốt, đúng là coi mạng người như cỏ rác.
Hoàng đế vốn vẫn im lặng giờ đây hoàn toàn nổi giận. Lần đầu tiên trước mặt bao nhiêu người gạt hết tấu chương xuống đất, rồi sau đó phái người chạy tới Dự Châu điều tra.
Về phần gã nạn dân này tại sao nhiễm bệnh lâu như thế mà vẫn chưa chết, ngoài thể trạng khỏe mạnh, dùng thuốc giải độc làm giảm độc tố ra thì đều nhờ vào thần linh che chở, nói là ngay cả ông trời cũng không muốn nhìn vụ bê bối này cứ thế bị che đậy.
Dù sao một gã nạn dân không thể vô duyên vô cớ đi bịa ra loạt tin đồn khủng khiếp như vậy, vừa tra là biết thật giả, so với việc tra lai lịch của gã thì chuyện gã nói mới là vấn đề nguy cấp hàng đầu.
Cùng lúc đó, Vương Trác bị nghi có dính líu đến vụ cấu kết với châu quan, cũng đã bị hoàng đế hạ lệnh giam giữ. Trong kinh thành dần dần nổi lên những lời đổn thổi, rằng Vương Trác mới chính là nguồn cơn dịch bệnh lây lan, ông ta có liên hệ chặt chẽ với Dự Châu, thuốc giải lúc trước cũng do ông ta bào chế ra.
Trên đây là toàn bộ tin tức được truyền khắp. Tuy biết rõ chân tướng, nhưng trong bụng ta vẫn thầm cảm thán cách làm này của Hồ Nguyên Ly thực sự thông minh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162115/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.