Cao Yển hơi nghiêng người, nhất thời chắn đi ánh nắng, đổ xuống người ta một khoảng bóng lớn. Y nói: “Ngươi biết rồi, tại sao không nghe lời?”
Thỉnh thoảng có người hầu đi ngang qua, nhìn thấy ba người chúng ta thì đều cẩn thận hành lễ rồi nhanh chóng rời đi, ngay cả Lý Mậu Sơn đứng một bên cũng nín thở tập trung tinh thần, trông hệt như bức tượng đá điêu khắc chẳng nhúc nhích.
Ta cúi đầu tránh đi ánh mắt của Cao Yển, mở miệng nói: “Nô tỳ không biết Ngũ gia đang nói gì, hôm nay nô tỳ không làm gì cả, giữa bữa tiệc xin phép ra ngoài đi vệ sinh nhưng bị lạc đường, đi vòng một vòng quanh Tề vương phủ mới hơi lâu…”
“Đến giờ ngươi còn muốn dùng mấy lời này để gạt ta, trong bụng ngươi có tính toán, tự mình rõ ràng.” Cao Yển thẳng thừng ngắt lời, giọng nói đã mất đi sự vững vàng của ngày xưa.
Ta mím môi nín thinh.
Chưa bao giờ cảm xúc của Cao Yển bị kích thích bộc phát hết ra ngoài như bây giờ, ngữ khí y đầy tức giận không gì kiếm chế được: “Ta biết ngươi thích xen vào việc của người ta nên mới cảnh cáo hết lần này đến lần khác, cẩn thận không lại rước họa vào thân, nhưng ngươi chẳng lúc nào đặt trong lòng cả.”
“Lời Ngũ gia nói nô tỳ đều nhớ kỹ, hôm nay thực sự nô tỳ chỉ đi một vòng trong Tề vương phủ, không làm chuyện gì khác.” Ta cắn răng thuật lại lần nữa.
Cao Yển không hỏi ta tại sao lại đi lang thang trong Tề vương phủ, chỉ cất tiếng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162112/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.