Ăn tí cơm nên ta cũng có thêm chút sức lực, có thể do Cao Yển của ngày hôm nay quá mức ôn hòa, ta dứt khoát bày tỏ hết những điều trong lòng mình: “Hình như lúc trước ta có từng nghe nói, ngoại trừ mấy tiểu y quan chết vì nhiễm bệnh ra thì còn lại tất cả là nô tài của Đông cung, trong bụng cứ cảm thấy có gì bất bình thường.”
Ánh mắt Cao Yển từ khó hiểu dần dần chuyển sang nét thâm trầm, cuối cùng y khôi phục vẻ lạnh lùng: “Dịch bệnh đã qua đi, hiện giờ mọi mặt của Đông cung đều chịu đả kích nặng nề, ngày sau ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình, đừng có nói năng lung tung rước phiền phức cho người khác.”
Giọng điệu y nghiêm khắc hơn bao giờ hết, dường như sợ ta phát ngôn bừa bãi gây thêm rắc rối cho Đông cung. Ta hơi cúi đầu không nói tiếng nào, vẫn còn vấn đề nữa muốn hỏi nhưng lại bị lời trách cứ của y ép ngược vào trong. Cao Yển thấy vậy thì đi ra ngoài, lúc tới cửa ta nghe tiếng bước chân y hơi khựng, giọng y vang lên, ngữ khí đã nhu hòa hơn vừa rồi ít nhiều, như là đang nhắc nhở: “Mai mốt trừ ở trước mặt ta, ngươi nên chú ý cách xưng hô của mình đi.”
Nghe y nói ta mới sực nhận ra, chẳng biết đầu mình bị hỏng hóc chỗ nào mà cả tối hôm nay đều xưng với người khác bằng “ta”.
Không đợi ta ngẩng đầu nhận sai Cao Yển đã bước nhanh ra ngoài. Lý Mậu Sơn đứng trong phòng nở nụ cười, mặc kệ ta liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162108/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.