Vị công công cao tuổi từ cung đến, ông ấy là Hạ công công hầu hạ cạnh hoàng đế, mặt mày hiền hậu chẳng có vẻ gì là tự cao tự đại.
Hồ Nguyên Ly nói ta bị thương nặng không thể xuống giường nên ta chỉ đành nửa nằm nói chuyện.
Hạ công công cũng không tra hỏi gì ghê gớm, ông ấy đứng bên giường gọi ta một tiếng “cô nương” rồi hỏi: “Xương cốt cô nương thế nào rồi?”
Người đi theo hoàng đế đã vài chục năm, mặc dù thái độ có hòa nhã bao nhiêu ta cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác, nhanh chóng xốc lại tinh thần trả lời: “Phiền công công phải lo rồi, thái y nói nô tỳ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, qua một thời gian ngắn nữa sức khỏe sẽ hồi phục như thường.”
Thấy vẻ khẩn trương của ta, Hạ công công cười thành tiếng: “Cô nương đừng căng thẳng, giờ cô chính là ân nhân cứu mạng của thái tử phi mà, hôm nay lão nô đến làm theo thủ tục hỏi đôi ba câu thôi.”
Ta chả có gan chối từ, Hạ công công đảo mắt qua Hồ Nguyên Ly ngồi cạnh bàn, thế nhưng người đằng sau vẫn hồn nhiên hoàn toàn không nhận ra vai diễn “bóng đèn” của mình.
Hạ công công không kiêng dè nữa, mở miệng nói thẳng: “Chuyện bị tập kích ngoài thành ngày hôm đó bệ hạ cũng đã nghe người khác kể lại nguyên nhân, tất cả mọi người đều ca ngợi không dứt miệng, khen cô nương khi ấy tỉnh táo dũng cảm, may nhờ có cô nương nên thái tử phi mới tránh được kiếp nạn này.”
Đối diện với ánh nhìn nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162100/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.