Cầm mồi lửa trong tay, nhất thời ta không biết có nên châm đèn lại hay không. Nếu châm lên, ngộ ngỡ người ngoài phòng nhìn thấy có bóng người thì không tốt lắm. Nhưng nếu không châm đèn thì cứ có cảm giác đang mưu đồ bí mật làm việc gì đó xấu xa vậy.
Do dự một chốc, cuối cùng ta vẫn vứt mồi lửa đi, ngoài cửa sổ trăng sáng chiếu rọi, nương theo ánh trăng, ta mở miệng: “Vương gia lại không tìm được đường sao? Phòng của Ngũ gia ở bên trong kia cơ, đây là phòng của nô tỳ…”
“Chẳng phải đã nói ta biết đường đến phòng của ngươi rồi à?” Hồ Nguyên Ly có hơi bực bội ngắt lời, nhấc chân đi tới ngồi xuống chiếc ghế đẩu.
“Kẻ mù đường” nổi danh khắp hoàng thành giờ lại nói mình nhớ đường rất rõ? Trong một thoáng, ta có cảm giác như hắn vào phòng ta để thực hiện ý đồ khuất tất.
Có điều nhìn nét mặt không kiên nhẫn của hắn, người ngợm cũng không sứt mẻ chỗ nào, tạm thời ta quyết định gạt mớ rối rắm sang một bên, lên tiếng bảo: “Hồi sáng Ngũ gia có phái người đi mời vương gia, giờ vương gia đã tới rồi, không thì để nô tỳ dẫn ngài đến phòng Ngũ gia nhé?”
“Hóa ra không phải ngươi tìm ta.” Hồ Nguyên Ly liếc mắt nhìn ta, vỗ vỗ vạt áo, đứng dậy nói: “Thế ta đi đây.”
“Vương gia đến rồi thì hay cứ sang chỗ Ngũ gia một chuyến.” Ta vội vàng kêu lên.
Dù sao ban sáng lần đầu tiên thấy Cao Yển nổi cơn thịnh nộ khủng khiếp như vậy, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162094/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.