Ngày 20 tháng chạp, hoàng trưởng tôn Cao Thừa An qua đời vì bệnh dịch, mất năm 5 tuổi.
Hoàng đế nghỉ triều ba ngày, lệnh tất cả vương công đại thần trong kinh mặc áo tang mười ngày, tất cả dân chúng trong hoàng thành sáu mươi ngày không được mua vui, không được cưới gả. Cùng lúc đó, trong cung có tin đồn thái tử Cao Giới bị hoàng đế giận dữ khiển trách, mắng rằng “nhà cửa còn chẳng lo nổi, lấy cái gì lo cho thiên hạ”. Cuối cùng hoàng hậu phải quỳ xuống cầu tình, bấy giờ hoàng đế mới ra lệnh cưỡng chế thái tử cấm túc một tháng, không được vào triều.
Khi tiếng bánh xe ngựa dừng lại, ta xuống xe theo Cao Yển, vì y đi đứng không tiện nên xuống vẫn phải ngồi tạm xe lăn.
Cung điện nguy nga hiện ra trước mắt, tường xây gạch đỏ ngói xanh, bảng hiệu chữ vàng trên nền đen, cung ti qua lại đều mặc quần áo trắng muốt. Đây là lần đầu tiên ta đến Đông cung, chẳng biết là do không khí bi thương bao trùm hay Đông cung trước nay vốn là như thế, giờ khắc này nơi đây chỉ khiến lòng con người ta rét lạnh.
Ta đẩy xe lăn cho Cao Yển, băng qua con đường đá rất dài và khúc khuỷu mới đến được chính điện. Thái tử một thân cẩm bào màu bạc như bao ngày bình thường, quần áo sạch sẽ ngay ngắn, không có chút biểu hiện nào gọi là chán chường, gương mặt cũng chỉ hơi tiều tụy.
Thấy chúng ta vào, hắn đứng dậy đi ra đón, đầu tiên là cất giọng hỏi vết thương trên đùi Cao Yển. Ở khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162091/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.