Tính tình thái tử đúng thật y như người ta vẫn hay nói: ôn hòa, lương thiện, hiền hậu. đứng trước một nha hoàn phòng giặt như ta mà không hề phách lối ra vẻ ta đây.
Hỏi thăm dăm ba câu đơn giản xong, Cao Giới cử thái y tới trị liệu cho ta, mấy người bọn họ thì ở lại sảnh trước bàn công chuyện. Ngoài thái y, cùng ta trở về viện còn có cả núi tiền bạc chất đầy, thậm chí nhiều hơn cả số tiền mà ta chắt chiu dành dụm suốt năm năm qua.
Thái y xem xét vết thương ở bả vai của ta rồi dặn dò phải nghỉ ngơi điều dưỡng. Sau đó ta trích nửa số tiền được thưởng đưa hết cho Thái ma ma, tuy rằng xót thật nhưng lại thành công đổi lấy đãi ngộ nửa tháng yên dạ yên lòng nằm giường dưỡng thương.
Tham lam hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ được một khoảng thời gian, vai cũng đỡ hơn nhiều, thế là ta bèn chủ động xin tiếp tục tham gia công tác giặt ủi. Mà do thời gian nghỉ ngơi quá dài, người khác nhìn vào không ganh tị nổ đom đóm mắt mới lạ.
Ngày tháng trở về với giai điệu nhịp nhàng bình lặng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, trừ đống tiền thu được về tay thì cuộc sống của ta chẳng có thay đổi gì lớn lao. Tới sáng sớm dậy chải đầu ta mới sực nhớ chiếc trâm gài tóc đã rơi xuống ao, vậy là cả ngày hôm đó cứ thơ thẩn như người mất hồn. Bữa tối ăn qua loa vài miếng lót bụng, nhân lúc không ai để ý ta mới lẻn ra sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162080/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.