P&H
Khi nắng sớm xuyên qua tấm rèm cửa chiếu vào, Thư Thù từ từ tỉnh lại, thân thể bây giờ rất mệt mỏi, cánh tay đang gác ngang hông cô nặng muốn chết, cô gạt tay cậu ra, muốn tìm tư thế tốt nhất để ngủ tiếp nhưng người phía sau đã lập tức xán lại, đầu cậu chôn vào tóc cô dụi dụi.
“Thư Thù, bé con à…” Tiếng nói trầm thấp của cậu còn vương lại cơn buồn ngủ, nghe hơi khàn, cô mơ mơ màng màng đáp lời, cậu dính chặt lấy cô, môi lướt trên cổ phía sau khiến cô ngứa ngáy, tay cậu lại bắt đầu không yên.
Thư Thù nói, “Đừng quậy…”
Thư Thù không biết khi người ta đang động tình thì đến cả lỗ chân lông cũng sẽ rộng ra, máu chảy cấp tốc, nóng bừng. Khi nhiệt độ dâng cao đến giới hạn, đại não thường sẽ không còn khống chế được nữa.
Cố Diệc Thành nói cậu không phải là người thích bỏ dở nửa chừng, cậu nói không sai, Thư Thù kêu cậu đừng quậy nhưng đầu óc của cậu sớm đã bị lấp kín.
Tỉnh lại lần nữa đã là buổi trưa.
Điện thoại đầu giường vang lên không ngừng, Thư Thù đá Cố Diệc Thành: “Này, điện thoại của anh kìa.”
“Kệ nó!” Cậu không có ý bắt điện thoại, nói nhỏ vào tai cô: “Em còn sức đá anh, vậy để xem anh thu thập em thế nào.”
Thư Thù lúc này mới ý thức được tình cảnh của mình tệ đến mức nào, khi cậu tiến tới gần thì cô hung hăng cắn lên vai cậu một cái.
Cố Diệc Thành nhăn mặt, vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-da-heo-dem-chua-tan/3216178/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.