P&H
“Trong biển người mênh mông, gặp được một người trong nghìn vạn người, nhớ được người đó, không sớm hơn cũng không chậm hơn, thì đã định trọn đời hóa thành tro bụi.”
Cố Diệc Thành nói với Thư Thù: “Nhiều năm như vậy mà ngay cả một cơ hội em cũng không cho anh. Bây giờ chỉ cần em đồng ý, đưa tay cho anh, tin anh, dựa vào anh, thử một lần đến bên anh đi.”
Thư Thù không trả lời nhưng trong mắt Cố Diệc Thành, cô dù không trả lời nhưng cũng không phản đối, vì vậy cậu nghĩ một cô gái đối mặt với lời tỏ tình của đàn ông, không gật đầu nhưng cũng không tỏ ý từ chối tức là một cách đồng ý ngầm.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khóm tường vi bên cạnh cũng trở nên xinh đẹp hơn, cậu ôm cô, cô nép vào lòng cậu ngẩn người ngắm trăng sáng.
Cố Diệc Thành nheo mắt, rất không hài lòng khi cô chú ý đến trăng hơn mình, ngón tay thon dài nắm một lọn tóc cô, lơ đễnh hỏi: “Này, em đang nghĩ gì thế?”
Thư Thù chớp mắt, nói: “Tối nay trăng thật tròn!”
Ánh mắt của cô trong đêm tối lóe sáng, có chút giống với vầng trăng nơi chân trời. Cố Diệc Thành ngắm nhìn cô, cầm lấy tay cô. Tay cô ấm áp, nhiệt độ từ bàn tay len lỏi vào mỗi giây thần kinh trên người cậu.
“Tay em thật ấm!” Cố Diệc Thành nói.
Cậu chỉ muốn khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt cô nhưng da thịt thiếu nữ nhẵn nhụi mà mềm mại cùng ánh mắt ngây thơ như đang hấp dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-da-heo-dem-chua-tan/3216175/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.