P&H
Trong lúc giằng co, hai người ở dưới nước lôi qua kéo lại nên quần áo đã ướt sũng. Bây giờ dù đã vào hạ nhưng mặt trời đã lặn nên gió nổi lên vẫn rất lạnh.
Trên đường trở về, Thư Thù không chịu ngồi xe Cố Diệc Thành nữa. Cố Diệc Thành cũng không miễn cưỡng, ngoan ngoãn dắt xe đạp đi theo sau cô, thấy cô lạnh run thì đau lòng. Cũng may trong túi xách của cậu có áo khoác, Giang phu nhân sáng nay đã khăng khăng nhét vào túi cậu, nói là sợ thời tiết thay đổi. Cậu vội lấy áo khoác ra choàng lên vai cô. Áo khoác lên người cô dài đủ để che kín phía sau và cả váy của cô, chỉ để lộ ra đôi chân dài, nhìn từ sau lại khiến người nào đó mơ tưởng viễn vông.
Thư Thù rùng mình, thấy đôi mắt cậu như tên trộm, ngắm nhìn bắp đùi mình thì vừa tức vừa xấu hổ, lập tức ném trả áo khoác cho cậu.
Cố Diệc Thành cười rồi khoác lại áo cho cô, nói: “Được rồi, được rồi, không nhìn nữa, mặc vào đi, cẩn thận kẻo bị cảm.” lại sợ cô không chịu nghe lời nên uy hiếp: “Nghe lời anh, nếu không sẽ vác em về đấy.”
Thư Thù quay đầu lại lườm cậu, cậu cười cười, người ta cũng không nỡ đánh khuôn mặt tươi cười này bao giờ, huống hồ bây giờ tâm trạng cậu rất tốt.
Nhanh chóng về đến cổng khu nhà, Thư Thù lấy áo xuống không thèm nhìn Cố Diệc Thành mà ném luôn vào chỗ ngồi phía sau xe của cậu, quay lưng bỏ chạy, cô quên Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-da-heo-dem-chua-tan/3216169/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.