P&H
“Yêu, cũng không nên sợ khổ, sợ khổ thì không cần phải yêu.”
Cố Diệc Thành nói khẽ: “Thư Thù, hay chúng ta không đi chơi bóng nữa?”
Nhưng hai phút trôi qua, người phía sau vẫn không có phản ứng gì, cậu hắng giọng nói lại lần nữa: “Hay chúng ta không đi chơi bóng nữa?”
“Gì cơ?” Thư Thù đang giữ lấy chiếc váy dài của cô nên vốn không nghe rõ cậu đang nói gì.
“Không đi chơi bóng nữa.”
“Sao cơ?”
Cố Diệc Thành nhụt chí, lời nói đó cậu không thể hỏi đến lần thứ tư được, nghiêng đầu nhìn cô, cô đang ngồi phía sau, cúi đầu kín đáo giữ chiếc váy, dưới làn váy là bắp chân trắng trẻo, cậu vội vàng lấy túi xách trên đầu xe đưa cho cô: “Cầm lấy.”
Thư Thù nhận lấy đặt lên đùi, nhẹ thở phào.
Trận thi đấu hữu nghị rất kịch liệt, người chơi không nhiều lắm nhưng người đến xem lại không ít, con gái chiếm đa số.
Cố Diệc Thành đến muộn bị bạn bè cằn nhằn một chút, cậu giao Thư Thù cho Mạch Tiểu Na rồi nhanh chóng tham gia trận đấu.
Mạch Tiểu Na ghé tai Thư Thù nói: “Nói thiệt cho cậu biết, con gái ở đây đều giả vờ mê bóng thôi, bao gồm cả tớ. Người ta chỉ mượn cớ để công khai gọi tên người mình muốn.”
Thư Thù ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thêm gì thì Tiểu Na đã hớn hở chạy mất. Bạn Tiểu Na này lại là người rảnh rỗi, vừa hô khẩu hiệu vừa vỗ tay, như con khỉ chạy loi choi tới lui, sớm đã mang lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-da-heo-dem-chua-tan/3216167/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.