P&H
“Trong lòng Cố Diệc Thành bỗng dâng lên một cảm giác không rõ, tim cậu hơi đau, cảm giác ấy cậu không hiểu…”
Nói về Cố Diệc Thành.
Hôm đó Thư Thù được La Lâm đưa đi, cậu vẫn không ngừng tự trách và mất hồn.
Thư Hàm và Hàn Duệ không an tâm về cậu nên cùng đưa cậu về nhà, dọc đường đi ba người đều im lặng.
Khi về đến nhà, Cố Diệc Thành bỗng nhiên nói: “A, nghe nói trí nhớ của cá chỉ có bảy giây, bảy giây sau nó sẽ không còn nhớ chuyện gì nữa, tất cả sẽ lại như mới. Bây giờ tớ chỉ muốn mình biến thành cá, 7 giây trôi qua cái gì cũng quên sạch, người từng gặp, chuyện từng gây ra cũng tan thành mây khói.”
“Ha ha!” Thư Hàm cười phá lên, thở dài nói: “Tớ còn tưởng cậu nói cậu muốn thành gốc cây.”
Hàn Duệ an ủi cậu: “Cậu không thể thay đổi được bắt đầu thì thử thay đổi kết thúc xem sao.”
Cố Diệc Thành không nói gì, sau khi về đến nhà, mẹ cậu – phu nhân Giang Dung bỗng dưng nhiệt tình. Cậu vừa mở cửa thì bà đã đứng ngay đó, cười nói: “Con cưng, về rồi à? Mẹ có hầm canh gà cho con đó.”
Cố Diệc Thành nghe thấy tiếng con cưng thì nổi cả da gà. Thế nhưng nếu bình thường, cậu chắc chắn sẽ hùa theo mẹ nói vài câu nhưng hôm nay cậu phát hiện bản thân đã bị dối gạt suốt 4 năm trời, mà người gieo rắc lời nói dối đó lại chính là mẹ cậu. Cậu biết, mình không có tư cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-da-heo-dem-chua-tan/3216162/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.