P&H
“Ánh mắt của cô rất đặc biệt, đuôi mắt hơi xếch lên, con ngươi đen nhánh như hai đốm lửa, cả người toát ra lửa giận bừng bừng nhưng lại rất sinh động.”
Tháng ba mùa xuân ánh nắng rực rỡ, liễu rủ quanh bờ sông xanh tươi sàng lọc một quang cảnh sặc sỡ nhiều màu sắc. Cố Diệc Thành lần đầu tiên nhìn thấy Thư Thù đã cảm thấy cô giống một con thỏ nhỏ.
Lúc ấy, cô mặc áo khoác màu sáng, quai cặp bị đứt, nằm sấp xuống dưới chiếc Volvo của nhà cậu tìm kiếm thứ gì đó dưới gầm xe.
Cậu quát lên, “Làm gì đó, ăn trộm hả?”
Thư Thù bị cậu làm cho sợ hết hồn, vội vã rút tay về, ánh mặt trời lay động trong mắt cô, cô ngồi trên đất ngẩng đầu lên.
Cố Diệc Thành nhìn bộ dạng sợ sệt của cô mà vui vẻ, cậu cười to, bốn năm đứa trẻ bên cạnh cũng cười theo.
“Đi, xem con nhóc đó lấy cái gì.” Cố Diệc Thành nháy mắt nói với đứa gần bên cậu, đứa bé trai đó nằm xuống đất nhìn lên gầm xe, quả nhiên có một vật đen đen, nó đưa tay lấy xuống, Thư Thù bị nó chen lấn, vẻ mặt mờ mịt.
Tên cầm đầu Thư Thù có biết, cậu ta họ Cố, hình như lớn hơn cô vài tuổi, ông nội là quản đốc nhà máy cơ giới, nổi danh là tiểu bá vương ở vùng này. Nghe nói cậu ta từng trộm gà của bà Vương bên cạnh nhà, một nhát kéo cắt phăng mái tóc dài của một cô gái, còn từng đánh một thằng bé ở trong xưởng đến nỗi phải vào bệnh viện, trong vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-da-heo-dem-chua-tan/28727/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.