P&H
“Có rất nhiều chuyện luôn phải đợi đến sau này mới nhìn thấu được, mặc dù không tìm thấy con đường của thời gian nhưng cuộc sống chính là sau khi không ngừng mất mát mới từ từ học cách trưởng thành, biết yêu thương, quý trọng.”
Khi Cố Diệc Thành đi, Thư Thù vẫn đang ngủ.
Sau khi anh đi, Cung Thiến lay lay người đang nằm trên giường, “Cậu này, giọng sao khàn thế?”
Thư Thù mở mắt, đặt tay lên trán nói, “Cổ họng như bị lửa thiêu ấy, đầu cũng đau nữa.”
Cung Thiến vộ gọi y tá tới đo nhiệt độ, 37 độ.
Y tá nói đầu váng là bình thường, còn cổ họng bị đau là do khi phẫu thuật phải cắm ống thở vào khí quản nên gây tổn thương, cũng nói rõ những triệu chứng cơ bản như sau khi thông khí trong phổi mới được ăn những thức ăn dạng sệt, thuốc tê ước chừng sẽ mất tác dụng sau 6 tiếng nên lúc đó sẽ rất đau, nếu không chịu được có thể uống hoặc chích thuốc giảm đau.
Thư Thù nói, “Tôi chịu được, cám ơn cô.”
Y tá đi khỏi, vội xua tay với Cung Thiến đang chuẩn bị đặt câu hỏi, Thư Thù chỉ cổ họng khoa tay múa chân “Đau!”
“Xạo quá, còn giả vờ hả” Cung Thiến nói.
Thư Thù cười ha ha.
“Còn cười nữa, cậu cười rất giả tạo, cứng nhắc.”
“Đó là vì vết thương đang đau chứ bộ.”
“Ờ, cổ họng làm sao?” Cung Thiến không vui nói, “Thôi đi, thuốc tê còn chưa hết, đau cái gì mà đau?”
Thấy Thư Thù không phản ứng lại, Cung Thiến nói, “Anh ta là ai, khai mau, nói cho rõ.”
Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-da-heo-dem-chua-tan/28724/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.