Edit: Gấu Gầy
Nghe Thẩm Diên tức giận quát, hắn không biết xấu hổ, thở dài nói: "Chiết Xuân, hay là sau này ngươi đến phòng ta ngủ đi."
"Mấy ngày nay ta thật sự rất mệt mỏi."
Đó là sự thật.
Đang sống xa xỉ chuyển sang sống tiết kiệm cũng khó, sau khi trãi qua mấy đêm ngon giấc, bây giờ nếu không ngửi được mùi hương dược liệu của Thẩm Diên, hắn sẽ không ngủ được.
Thẩm Diên cười lạnh: "Rốt cuộc ngươi có gì muốn nói không."
"Đương nhiên là có."
Nhưng hắn lại ậm ừ với y như đang đùa giỡn.
"Một trang quốc sắc tuyệt đời
Náo thân hiu quạnh ở nơi hang cùng
Kể rằng con cái nhà tông
Sa cơ phải lạc loài cùng cỏ cây." (*)
Thẩm Diên nghe xong đỏ cả tai.
Nghe đến câu "Sa cơ phải lạc loài cùng cỏ cây", hết chịu nổi liền phất tay áo bỏ đi.
Hắn bật cười thành tiếng.
Nhìn theo bóng dáng màu trắng đằng xa.
Hoàng hôn buông xuống, bóng trúc trùng điệp.
Hắn mới chậm rãi ung dung tiếp tục ngâm.
Quan Trung loạn lạc những ngày
Huynh đệ bị hại bởi tay hung tàn
Kể chi hiển trật cao quan
Thảm thay đến nỗi xương tàn không thu.
Tình đời suy có ai phù
Việc đời chi khác đèn cù xoay quanh.
......
Lạnh lùng tay áo mỏng tơi
Hoàng hôn dựa khóm trúc dài thẩn thơ. (**)
Có đàn chim giật mình bay lên giữa rừng trúc.
Vệ Toản ngắm nhìn sắc trời đỏ như máu, ngâm thơ xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-liet-thanh-tinh/2566903/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.