Thẩm Diên gần đây thích âm dương quái khí gọi hắn là tiểu Hầu gia.
Bây giờ gọi tên, nghe thân thiết thoải mái hơn hẳn.
Vệ Toản "Ừ" một tiếng, biết là mình đã chọc giận Thẩm Diên, nên không dám nói.
Chỉ cười cười ngồi ở bên giường, bắt đầu khom lưng cởi giày, nghiễm nhiên làm bộ sắp ngủ tới nơi, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trước mặt thị nữ, Thẩm Diên căm hận nhưng không thể nói nên lời, thấy Vệ Toản đã bắt đầu cởi xiêm y, đành phải cắn răng gọi Tri Tuyết, nói: "Tri Tuyết, ngươi ra ngoài trước đi."
Tri Tuyết liền lui ra.
Cuối cùng Thẩm Diên cũng không giả bộ ngủ nữa, y khó chịu nói: "Vệ Toản, đại trượng phu đường đường chính chính, ngươi làm những chuyện tà đạo quanh co này là có ý gì?"
Vệ Toản đang cởi xiêm y, lập tức cãi lại: "Đường đường chính chính? Ngươi bảo tiểu cô nương kia đến thăm dò ta đó, sao không nói đi?"
Thẩm Diên nói: "Là ngươi bảo Liên Nhi giám sát ta trước."
Hắn nói: "Nha đầu kia lúc ban đầu là do ai phái đi?"
Thẩm Diên liền cười lạnh: "Ta bất quá chỉ kêu Liên Nhi đứng ở ngoài cửa nhìn một chút thôi, còn hơn vài người, đi trộm xiêm y đem về ôm ấp, ai không biết còn tưởng rằng tiểu Hầu gia phải lòng Thẩm mỗ."
Vệ Toản sựng lại, thầm nghĩ chuyện áo trong quả nhiên bị phát hiện.
Đúng là không thể trông chờ vào may mắn mà.
Thấy hắn không trả lời lại, Thẩm Diên tự cho là đang bắt thóp được hắn, liền tiếp tục nói: "Ta thấy tiểu Hầu gia làm chuyện này rất thuần thạo, ngươi nên mừng vì ta là nam nhân, ta nếu là một cô nương, bị dâm tặc trộm xiêm y thế này, thế sao cũng phải đem lên quan phủ đánh bốn mươi hèo."
Vệ Toản bỗng dưng bật cười, chậm rãi nói: "Nếu ngươi là một cô nương, hai chúng ta thế này, ngươi chỉ có thể gả cho ta mà thôi."
Tiểu Hầu gia xiêm y cởi một nửa, phát quan cũng cởi ra, vạt áo buông lỏng, dưới ánh đèn dầu lay động, mơ hồ lộ ra lồng ngực trẻ trung rắn chắc.
Hắn ghé sát vào tai Thẩm Diên, trêu đùa nói: "Đến lúc đó mang ngươi từ Tùng Phong viện khiêng đến Chẩm Qua viện của ta, ngay cả đồ cưới mẫu thân ta cũng chuẩn bị sẵn cho ngươi."
Thẩm Diên vạn lần ngờ hắn lại không biết xấu hổ như vậy, y nhất thời cứng miệng, vạn lời hoa ngôn xảo ngữ đều nghẹn trong cổ họng: "Vệ Toản, ngươi..."
Vệ Toản cười thầm, biết rõ tiểu bệnh tử chỉ có cái miệng là lợi hại nhất, đen cũng có thể nói thành trắng.
Hắn lười tranh cãi với y.
Chỉ ngáp một cái, duỗi tay buông tấm màn gấm xuống.
Lúc tay lại đụng vào cuộn chăn bông, "Bịch" một tiếng trầm đục, người bọc chăn thật dày bị đè xuống.
Vệ Toản híp mắt ngáp một cái, nói: "Đã canh ba rồi, ngươi không mệt ta cũng mệt, ngủ đi."
Thẩm Diên giãy dụa muốn đứng lên, nhưng tay chân đều quấn chặt trong chăn, tự mình trói mình, bị hắn một tay ấn xuống không thể động đậy, đã bực đến mức muốn cắn hắn một cái.
Vệ Toản lại cao giọng: "Tắt đèn."
Ngoài cửa vang lên tiếng động ầm ĩ, hình như người của Vệ Toản và Tri Tuyết đang giằng co ngăn cản đối phương, cuối cùng nghe thấy một tiếng: "Xin lỗi Tri Tuyết cô nương, ta chỉ phụng mệnh làm việc."
Sau đó, đèn tắt.
Trong phòng tối om.
Thẩm Diên biết rõ, cái tên Vệ Toản này một khi ngoan cố, đừng nói Tri Tuyết Chiếu Sương, dù có mời Hầu phu nhân tới cũng vô dụng.
Trong lòng còn đang suy nghĩ đến đại kế hoạch ôn bài, y nén giận, nghiến răng giảng đạo lý với hắn: "Vệ Toản, bản thân ngươi lười biếng chưa đủ, còn không cho người khác chăm chỉ học hành, ngươi có đạo lý hay không?"
Vệ Toản ngửi ngửi, phát hiện tiểu bệnh tử chắc chắn vừa mới tắm xong, mùi thuốc hoà vào mùi thơm thảo mộc, sạch sẽ thoải mái.
Thẩm Diên lại nói: "Hay là thế này đi, ngươi trở về phòng ngủ, ta không học nữa."
Vệ Toản lại càng cuốn chăn Thẩm Diên chặt hơn, như vậy cho dù nửa đêm cơ thể hắn có bất kỳ phản ứng gì, cách một lớp chăn dày, tiểu bệnh tử cũng không cảm giác được.
Phản ứng... Chắc là không đến mức đó đâu, chỉ cần ngủ sâu một giấc là được.
Vệ Toản nhất thời có chút chột dạ.
Tiểu bệnh tử vẫn còn lải nhải không ngừng: "Vệ Toản, dù sao đi nữa ta cũng không muốn dây dưa với ngươi, ngươi không mời mà đến, tóm lại là không hợp tình hợp lý, chi bằng trở về nghỉ ngơi trước..."
Thẩm Diên càm ràm một hồi, không thấy động tĩnh, y quay đầu lại, phát hiện người này đang giả bộ ngủ, nhất thời tức giận đến không nói nên lời.
Cả người y lại bọc kín trong chăn, tay chân không được tự do, có bực cũng không phát ra được.
Liên tiếp kích động Vệ Toản vài câu.
Cũng không thấy phản hồi.
Cuối cùng đành nhắm mắt ôm hận.
Thẩm Diên vốn không muốn ngủ, y còn phải học thêm vài trang sách nữa, nếu không làm sao vượt qua Vệ Toản, một tên khốn không học hành chăm chỉ nhưng lại có trí nhớ siêu phàm.
Y nhắm mắt lại suy nghĩ, chờ Vệ Toản ngủ say, y liền đi lấy sách học bài.
Nhưng y đêm nào cũng thắp nến đọc sách, thân thể làm sao chịu đựng được, vừa nhắm mắt lại là mệt rã rời, giống như bột nhão vậy.
Chỉ chốc lát sau đã mơ màng, đầu óc cũng mê man.
Giả vờ ngủ đã thành ngủ thật.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, có thứ gì đó mềm mại chạm vào trán của y.
Y không phản ứng gì, vẫn còn đang nghĩ về cuốn sách, lẩm bẩm muốn xuống giường học bài.
Có tiếng người mang theo vài phần buồn ngủ, lười biếng cười bên tai y.
"Thẩm Chiết Xuân, sao ngươi làm cứ phải cố sức như vậy?"
Cuối cùng y không thể thắng nổi tiểu Hầu gia.
+++
Ngày hôm sau, khi Vệ Toản tỉnh lại, bên giường đã không còn ai.
Thẩm Diên đang ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ uống trà, thấy hắn tỉnh, y lẩm bẩm: "Tiểu Hầu gia dậy sớm vậy!"
Hắn thật sự khâm phục ý chí dậy sớm của Thẩm Diên, trừ phi hành quân đánh giặc, bình thường hắn đều có thể thoải mái thì thoải mái, có thể lười biếng thì lười biếng.
Liền thấy chỉ có một chén cháo, ăn kèm với một đĩa cải muối, một đĩa thạch đậu, mấy món điểm tâm mềm, trong chén to bằng bàn tay có ba năm cái sủi cảo nhỏ, bên cạnh đặt một ấm trà xanh.
Không tính là phú quý, nhưng mọi thứ đều tinh tế theo mùa, quả thật chính là phong cách tỉ mỉ của tiểu công tử Giang Nam.
Thấy hắn đã tỉnh, Tri Tuyết liền lấy một bộ chén đũa để bên cạnh.
Hắn ngẩn ra, cười nói: "Cho ta hả?"
Thẩm Diên không tình nguyện nói: "Nếu không thì sao?"
"Ta ăn chùa Hầu phủ mấy năm nay, còn dám đuổi tiểu Hầu gia đói bụng ra ngoài sao?"
Nể tình Hầu phu nhân, Thẩm Diên không làm được chuyện này.
Hắn liền bật cười.
Thầm nghĩ là lời thật mất lòng.
Nhưng không biết tại sao, ngồi cùng bàn ăn sáng với Thẩm Diên, cứ cảm thấy có chút kỳ quái.
Mặt trời sáng sớm mới mọc, hắn nhớ tới những lời mình nhất thời đã nói đêm qua.
—— Nói đem Thẩm Diên từ Tùng Phong viện khiêng đến Chẩm Qua viện.
Hiện giờ nghĩ lại, lời nói này có chút mông lung.
Huống chi hắn còn thừa dịp người ta gặp khó khăn, làm ít chuyện xấu.
Nghĩ đến đây, vành tai liền nóng lên, bất giác cúi đầu cắn một cái sủi cảo nhỏ để che đi.
Lớp da mỏng, nhân mềm, là thịt tươi và măng giòn được băm nhỏ, nóng hổi, tươi ngon khiến người ta hận không thể nuốt vào đầu lưỡi.
- Giống như Thẩm Diên.
Một lúc lâu sau, hắn cất lời: "Khó trách ngươi trắng nõn mảnh khảnh, cơm ngon canh ngọt ở Giang Nam, so với mấy cái bánh bao bánh dầu trong trường học, thật sự không giống nhau."
Hắn nói rất nghiêm túc, lại làm Thẩm Diên đang uống trà xém chút bị sặc.
Thẩm Diên nói: "Tiểu Hầu gia nói câu này, không sợ ta truyền ra ngoài?"
Hắn đáp: "Truyền cho ai? Đường bánh dầu hay Tấn bánh bao?"
"Biệt danh của hai người bọn họ so với cái này còn khó nghe hơn nhiều, cha hắn gọi hắn là Cẩu Đản (chó điên),đến bây giờ, mỗi lần cãi nhau, hắn lại sợ người ta chỉ vào hắn chửi 'Đường Cẩu Đản'."
Thẩm Diên nhếch khóe môi lên một chút.
Hắn thấy trong phòng chỉ có hai người, liền gác đũa xuống, gọi y một tiếng.
Thẩm Diên liếc nhìn hắn.
Hắn nói: "Chuyện lý y kia, là Liên Nhi hiểu lầm ý của ta."
Thẩm Diên "À" một tiếng.
Hắn lại cười nói: "Hôm qua là ta hồ đồ, ngươi ngủ sớm một chút là tốt rồi, sau này ta không đến làm phiền ngươi nữa."
Thẩm Diên lại liếc nhìn hắn.
Cụp mắt uống trà, sau đó "Ờ" một tiếng.
Một lúc sau, y cau mày mở miệng: "Vệ Toản, tối hôm qua ngươi..."
Trái tim hắn đập thình thịch, nhưng hắn làm như không có chuyện gì xảy ra: "Cái gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]