Vệ Toản nghiến răng cảm ơn cha ruột một trăm lẻ tám lần.
Tĩnh An Hầu, thiên hạ đệ nhất phụ thân.
Chưa từng thấy ai có thể đào hố cho con trai mình như thế.
Hầu phu nhân bên kia còn đang nhỏ nhẹ nói với Thẩm Diên: "Kỳ thật nếu tính ra, chúng ta vốn nên là người một nhà."
"Năm đó lúc con mới chào đời, dượng con đã nói với cha con là sẽ liên hôn, đợi ta sinh một tiểu cô nương liền định hôn ước."
Thẩm Diên và Vệ Toản lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, hai mặt nhìn nhau, rồi nhanh chóng quay đi.
Cũng không biết là ai xấu hổ trước.
"Ai ngờ Toản không chịu thua kém, lại không phải là một cô nương."
Hầu phu nhân nói đùa.
"Nếu không phải vậy, Thẩm gia lấy gì để cướp chứ, con sớm đã là con rể nhà ta."
Vệ Toản lẩm bẩm: "Được rồi, lời này nhất định là cha con nói."
"Cái gì cũng đổ lỗi cho con."
Hắn không cần nghĩ cũng biết, cha hắn nhất định nghiến răng nghiến lợi chê hắn, nói rằng có con cũng bằng không.
Hầu phu nhân cười giận liếc hắn một cái, nói: "Con còn trách cha con sao, con đếm xem năm đó con gây bao nhiêu tai họa, lúc cha con mới từ biên ải trở trở về, còn chưa kịp lĩnh phong thưởng, đã bị người ta chặn đến cửa nhà cũng không ra được."
Khi đó Tĩnh An Hầu Vệ Thao Vân còn chưa có quân công hiển hách, mỗi lần về kinh, điều đầu tiên nghe được chính là Vệ Toản lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-liet-thanh-tinh/2566477/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.