Ngày hôm sau, Vệ Toản tỉnh dậy sau cơn say trên giường của Thẩm Diên, mùi thuốc quen thuộc khiến hắn ngủ muốn ngủ nướng.
Hắn cũng không say đến quắc cần câu, ít nhất còn nhớ rõ mình đến chỗ Thẩm Diên làm loạn, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, sau đó rượu lên tới đầu, hắn ngửi được mùi thuốc trên người Thẩm Diên, liền thiếp đi.
Lúc tỉnh lại nhìn thấy Liên Nhi đang gấp khăn, đặt chậu nước sang một bên, nàng thấy hắn liền khúm núm hành lễ: "Tiểu hầu gia."
Hắn dừng một chút, nhớ tới thần sắc Thẩm Diên ôm lấy cổ hắn tối qua, không biết tại sao, cổ họng ngứa ngáy.
Tiểu nha đầu Liên Nhi ngơ ngác thò đầu nhìn hắn.
Hắn bỗng ho khan một tiếng, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu mới nói: "Công tử nhà ngươi đâu?"
Liên Nhi nhỏ giọng nói: "Đêm qua, công tử mang Tri Tuyết Chiếu Sương tỷ tỷ về trước rồi."
Vệ Toản vốn định nhấc người dậy, động tác liền dừng lại: "Tối qua về? Về? Về đâu?"
Liên Nhi bị hắn làm cho hoảng sợ, lui về phía sau một bước, thật lâu sau mới mơ mơ màng màng nói: "Về... về Thẩm gia rồi, còn có thể về đâu được."
Vệ Toản sửng sốt hồi lâu.
Chợt nhớ đến tối qua, Thẩm Diên mượn hắn say rượu thăm dò hắn.
Trước đây thế nào, có phải chưa từng thích y.
Hắn trong cơn say, còn nghiêm túc giải thích, không phải không thích, chỉ là ta ngu ngốc.
Liền thấy Thẩm Diên trầm mặc một hồi, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-liet-thanh-tinh/2566472/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.