Chương trước
Chương sau
"Uống thuốc rồi à?"

Vệ Toản nhẹ giọng nói.

"...... Tri Tuyết không cho ngươi ăn kẹo?"

Thẩm Diên không khỏi giật mình. Trước Vệ Toản, y chưa từng thân mật với ai, đương nhiên quên mất điểm này. Nhịn không được lỗ tai đỏ lên, theo bản năng sờ sờ môi, nói: "Mới vừa ngậm một miếng hạnh khô, còn súc miệng rồi nữa, vẫn còn vị thuốc sao?"

Vệ Toản lại bị động tác này của y làm cho bối rối, nhịn không được rũ mắt nghĩ ngợi, thuốc Thẩm Diên uống thường ngày đều có mùi vị như vậy sao.

Trăm vị đan xen, vô cùng đắng chát.

Lớp đường trên mức hạnh khô cũng không ép xuống được.

Thế mà Thẩm Diên lại uống hết chén này đến chén khác như nước vậy.

Hắn thì thào nói: "Ta muốn nếm thử lần nữa."

Không đợi Thẩm Diên đáp lời, hắn lại hôn lên đôi môi hé mở của y..

Môi lưỡi dây dưa, cuối cùng cũng tìm được một chút ngọt ngào của mứt hạnh khô, vị đắng chát của hương thuốc tràn ngập giữa đôi môi ướt sũng và đôi mắt ướt át, tất cả đều bị hắn tham lam nếm thử.

Bóng đêm bao trùm, màn lụa chuyển động, cuốn lên nhiệt độ vô cùng vô tận, không ngừng thiêu đốt đến nóng bỏng.

Giống như tất cả khát vọng của hắn, đều bị ngậm trong đôi môi mềm mại ẩm ướt, đắng chát kia.

Thật lâu mới dừng lại.

Khi hai người tách ra, đôi môi phát ra âm thanh rất nhẹ.

Môi Thẩm Diên đã bị cắn đến đỏ bừng, mặt mày lộ ra sắc xuân kinh người, tỉnh tỉnh mê mê lấy mu bàn tay lau đi vết ướt, chống lại ánh mắt của hắn, một lúc lâu sau hỏi: "Có còn đắng không?"

Trán Vệ Toản áp lên trán y, trong mắt có chút ướt át, nhẹ giọng nói: "Ngọt ngào."

Thẩm Diên biết hắn đang gạt người, nhưng vẫn không nhịn được cong khóe môi, thản nhiên nói: "Tiến bộ lắm rồi, học được chỉ hươu bảo ngựa."

Sau một lúc lâu làm bộ sửa sang lại đệm gối, nói: "Trong tủ có đệm gối, ngươi tự tìm lấy, ngủ đi."

Vệ Toản liền đi tìm, rón rén lục lọi một lúc lâu, nhưng chỉ kẹp một cái gối, cứ như vậy chui vào trong chăn của y.

Thẩm Diên bị người ta chen chúc.

Người đó lại rất nóng bỏng, ấm áp.

Y không ngủ được, môi mím mím, dường như còn sót lại hơi ấm từ nụ hôn.

Lúc lâu sau, khẽ gọi một tiếng: "Vệ Toản."

Vệ Toản "Ừ" một tiếng.

Thẩm Diên nói: "Ngươi từng hôn người khác chưa?"

Vệ Toản dừng lại, dường như không ngờ y lại hỏi câu này, nói: "Không có."

Thẩm Diên quay đầu, híp mắt nhìn Vệ Toản, nhàn nhạt nói: "Sao ta thấy ngươi hôn rất giỏi?"

Vệ Toản vốn chua xót trong lòng, nghe y hỏi vậy, không hiểu sao lại không nhịn được cười.

Con chó lớn lại tỏ vẻ cưng chiều, hôn lên môi y: "Không phải đã nói thủ thân như ngọc sao, chỉ hôn một mình ngươi."

"Chỉ là từng thấy người ta hôn nhau rất nhiều thôi."

Thẩm Diên bĩu môi nói: "Ngươi thật một câu giả một câu, ai biết ngươi có lừa ta không."

"Thôi bỏ đi, ta rất dễ bị lừa gạt, cũng không phân biệt được cũ mới, cho dù ngươi ở bên ngoài hôn đến nát lưỡi, cũng không liên quan gì đến ta."

Vệ Toản dở khóc dở cười, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Hay là ngươi dùng thêm một chút, xem có phải còn mới không?"

"Nếu không phải mới, ngươi đã bị ta cắn nát rồi."

Thẩm Diên lúc này mới lộ ra vài phần đắc ý, đôi mắt sáng ngời, người tựa như ngọc nhưng lại có chút mị hoặc, ngoài miệng nhàn nhạt nói: "Ai mà thèm."

Nếu như bình thường, Vệ Toản có thể sẽ không nhịn được cãi lại một câu.

Ai hỏi thì người đó thèm.

Một lúc sau, Thẩm Diên lại tò mò hỏi hắn: "Trong mộng cũng chưa từng hôn sao?"

Vệ Toản nói: "Trong mộng cũng chỉ hôn ngươi thôi."



...... Nhưng nhớ tới nụ hôn kia, chợt cười không nổi.

Thẩm Diên rũ mắt hỏi hắn: "Thế nào?"

Vệ Toản thấp giọng nói: "Chỉ hôn một lần."

Khắc cốt ghi tâm, Thẩm Diên trước khi chết đã chịu đựng bao nhiêu tra tấn, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng khiến hắn đau đến phát run.

Cánh tay ôm y cũng siết chặt, chấp niệm trong ánh mắt hắn không nói nên lời, cắn vành tai y thì thào nói: "Chiết Xuân, ngươi hứa với ta, không được tới gần An vương nữa."

"Không được gặp hắn một mình, không được tin lời hắn nói, sau này nếu hắn tới tìm ngươi, ngươi cứ để hắn đến tìm ta."

Thẩm Diên có phần bất đắc dĩ, nhàn nhạt nói: "Tiểu Hầu gia không khỏi xem thường ta."

Vệ Toản có thể nhìn ra, An vương có hứng thú với Thẩm Diên.

Giống như kiếp trước, mặc dù không biết ác ý kia từ đâu mà đến.

Nhưng ánh mắt quan tâm mơ hồ đó lại không kiêng nể gì lướt qua từng tấc da thịt của Thẩm Diên, giống như một con dao đang cố gắng xé nát Thẩm Diên, nhìn y trở thành một mảnh vụn đang hấp hối.

Vệ Toản không thể yên tâm.

Lần này khác với lúc trước.

Lúc trước hắn giấu diếm Thẩm Diên, là bởi vì hắn biết tất cả mọi thứ đều nhắm vào phủ Tĩnh An Hầu, không phải nhắm vào Thẩm Diên.

Bây giờ hắn không muốn che giấu nữa, hắn sợ Thẩm Diên nếu không biết rõ nội tình, sẽ bị An vương tính kế.

"Thẩm Diên...... Hắn sẽ hại ngươi."

Vệ Toản nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Diên, từng chữ từng chữ kể lại quá khứ cho Thẩm Diên.

Thẩm Diên càng nghe càng kinh hãi.

Điều khiến y kinh hãi nhất, cũng không phải là An vương hận y, mà là mắt xích xiềng xích, hầu như mỗi một mắt xích, đều là gã cố tình bắt y nhất định phải lựa chọn như vậy.

Mà con đường này, như Vệ Toản đã nói, định sẵn sẽ dẫn đến cái chết.

An vương rốt cuộc hận y cỡ nào.

Mới có thể vì y mà thiết kế một con đường kín kẽ như vậy.

Thẩm Diên sững sờ nghe, lông mi run rẩy, thân thể bất giác càng thêm căng thẳng, ánh mắt càng lúc càng khẩn trương.

Vệ Toản tiếp tục nói từng chữ một.

Thuật lại quá trình Thẩm Diên tử vong, mãi đến trận chiến thành Khang Ninh, hắn mới dừng lại, nhưng vẫn nói - - Chiếu Sương cuối cùng đã thất thủ.

Hắn càng hiểu Thẩm Diên, lại càng biết không thể giấu được gì trước mặt Thẩm Diên.

Thẩm Diên càng thông minh nhạy bén, khi bị tổn thương sẽ càng đau đớn, vận mệnh chưa bao giờ công bằng, nó thích nhất là chọn quả hồng mềm để nghiền ra nước.

Mà Thẩm Diên chính là quả hồng mềm không chịu thua.

Vệ Toản kể xong, nhìn thấy Thẩm Diên sắc mặt trắng bệch, hắn liền nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."

Thẩm Diên đáp: "Không sợ."

Lại xoay người nói: "Chuyện còn chưa xảy ra, có gì đáng sợ chứ."

Lúc nào cũng vậy.

Sợ cũng sẽ nói là không sợ.

Vệ Toản cúi đầu, không muốn kể cho Thẩm Diên biết, đêm hắn giết An Vương, hắn đã có một giấc mơ kỳ lạ.

Mơ thấy mình ngồi dưới gốc cây, làm một con thỏ bông.

Con thỏ mà mẹ hắn tặng cho hắn để trên đầu giường, không biết bị ai xé nát.

Gãy tai, hỏng mắt, bông mềm như tuyết trắng.

Nó bị xé toạc ra chỉ trong nháy mắt, còn hắn ngồi rất lâu cũng không có cách nào ghép lại được.

Vệ Toản ôm Thẩm Diên thật chặt, lúc này hắn mới phát hiện Thẩm Diên hơi lạnh. Sau khi hấp trong phòng xông khói lâu như vậy, nhưng thân thể vẫn không ấm lên.

Vệ Toản lẩm bẩm: "Chiết Xuân, sẽ không như vậy đâu."

"Rất nhiều thứ đã thay đổi."



"Sẽ không giống nhau."

Thẩm Diên cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Bóng của Vệ Toản nằm nghiêng bị ánh sáng kéo dài trên mặt đất, giống như một con dã thú khổng lồ, cố gắng giấu Thẩm Diên trong lớp lông dưới bụng.

Thẩm ca ca của hắn.

Thỏ của hắn.

++++

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Diên còn tưởng rằng Vệ Toản vẫn nằm trên giường, ai ngờ dụi dụi mắt, phát hiện bên cạnh đã không còn ai.

Tay chân so với bình thường đều ấm áp hơn rất nhiều.

Y chỉ cần vừa vào thu là sẽ rét run, thế mà đêm qua lại ngủ vô cùng ấm áp.

Có lẽ liên quan đến Vệ Toản.

Khi ánh mặt trời xuyên qua tấm màn giường.

Y bỗng dưng nhớ lại chuyện thân mật tối hôm qua, bất giác bên tai nóng ran.

Mặt vùi vào trong gối, chỉ lộ ra một vành tai ửng đỏ, thầm nghĩ, chẳng trách luôn nói ánh trăng mê người, khi màn đêm buông xuống, sẽ khiến người ta làm ra một số việc không được tỉnh táo.

Trong lòng lại tự nhủ may là Vệ Toản thức thời, đã sớm rời đi, tránh cho Tri Tuyết Chiếu Sương phát hiện ra những chuyện mờ ám giữa bọn họ.

....Cũng không biết người này có bình thường hay không.

Những lời hắn kể đêm qua thật sự khiến người ta khó chịu, chỉ là y nghe xong liền cảm thấy dường như Vệ Toản đã tự mình trải qua, không biết liệu hắn có thể vượt qua được không.

Y suy nghĩ như vậy vài lần, hiếm khi ở lại trên giường lâu hơn một chút.

Đến khi Tri Tuyết bước vào, y làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi xỏ chân vào giày rời khỏi giường.

Tiểu nha đầu Tri Tuyết dường như muốn thẩm vấn y, hai tay chống nạnh như ấm trà, lo lắng nói: "Công tử, tiểu Hầu gia mới sáng sớm đã bước ra ngoài từ viện của chúng ta."

Thẩm Diên "Ồ" một tiếng, mí mắt cũng không nhấc lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Có thể hôm qua bị rơi đồ gì đó."

Lại hỏi: "Sắc mặt hắn có ổn không?"

Tri Tuyết nói: "Rất ổn, còn cười với ta nữa."

- vậy chắc không có sao.

Tri Tuyết không nhịn được nói: "Sáng sớm Tiểu Hầu gia còn đưa đồ tới."

Thẩm Diên ngẩn ra, nói: "Cái gì vậy?"

Tri Tuyết liền chỉ những hộp thức ăn chất cao như núi ở trên bàn.

Thẩm Diên tiện tay chọn một cái, mở ra xem, thấy bên trong hộp gỗ chạm trổ thượng hạng chứa đầy kẹo, đủ loại hình thù màu sắc, trong suốt long lanh, thoang thoảng hương hoa, bên ngoài còn đọng một tầng sương trắng.

- Hình như là một loại kẹo gần đây phổ biến ở kinh thành.

Kéo ra một hộp khác, lại là các loại mứt quả bánh ngọt.

Đưa tới hơn mười hộp, đều là bánh kẹo đồ ngọt.

Y theo bản năng cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.

Vị ngọt lan toả trên đầu lưỡi, lúc này y mới nhớ đêm qua Vệ Toản nếm phải vị đắng trong miệng mình, vành tai bất giác nóng lên.

— Không còn đắng nữa, chỉ sợ y bị sâu răng mất.

Tri Tuyết ho khan một tiếng, ý tứ ám chỉ nói: "Mới sáng sớm, cửa hàng điểm tâm đã chạy tới đưa bảy tám chuyến, giống như toàn bộ cửa hàng đều bị tiểu Hầu gia quét sạch - - công tử, tiểu Hầu gia làm vậy là có ý gì?"

Ánh mắt Thẩm Diên mơ hồ trong chốc lát, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, thật lâu mới giữ được sắc mặt, tiếp tục làm bộ làm tịch nói: "Ai biết hắn có ý gì chứ, cứ nhận đi."

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Thẩm Diên làm như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng chống đỡ.

Tri Tuyết trầm mặc một lát, cuối cùng hạ quyết tâm: "Công tử."

Thẩm Diên: "Hả?"

Tri Tuyết: "... Môi người sưng lên rồi kìa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.