Vệ Toản gần đây đi qua cửa sổ càng ngày càng thuần thục, cho dù là ban ngày ban mặt, hắn cũng chỉ cần phất vạt áo lên rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong cửa sổ.
Trên mặt treo thêm vài phần ý cười, Thẩm Diên thấy vậy càng buồn bực, nói lầm bầm: "Không phải bị thương sao? Để ta xem xem."
Thái độ giống như nếu hắn không bị thương, y cũng phải làm cho hắn bị thương.
Vệ Toản thật sự giật áo ra, chỉ thấy đầu vai bầm tím.
- Thật ra, đối với người tập võ, vết bầm tím căn bản không tính là bị thương gì, nhất là những người như Vệ Toản. Hôm nay cưỡi ngựa ngày mai đá cầu, cho dù không làm gì cả, chỉ chơi thôi cũng đủ bị thương rồi, hắn chỉ cố ý khoe ra để được Thẩm Diên dỗ dành mà thôi.
Nhưng Thẩm Diên lại nhíu mày, hỏi hắn: "Làm sao mà bị?"
Vệ Toản cười nói: "Nhìn thấy Kim Tước Vệ đấu nhau, nhào vô chơi."
Thẩm Diên nói: "Cái này cũng gọi là làm việc bị thương sao?"
Một lát sau, lại hỏi: "Thắng không?"
Vệ Toản liền hất cằm: "Ngươi có thấy ta thua bao giờ chưa?"
Thẩm Diên khẽ hừ một tiếng, nói: "Ráng mà thể hiện năng lực của ngươi đi."
Vệ Toản đứng đó cười.
Thẩm Diên lấy trong tủ ra nửa bình thuốc, bôi một ít lên tay, nói với hắn: "Đừng nhúc nhích."
Vệ Toản thấy bình thuốc, liền biết chuyên dùng để trị ứ máu và giảm đau, thấy đã dùng hết nửa bình, liền ngạc nhiên hỏi: "Ngày thường ngươi dùng loại thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-liet-thanh-tinh/2566451/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.