Vệ Toản gần đây đi qua cửa sổ càng ngày càng thuần thục, cho dù là ban ngày ban mặt, hắn cũng chỉ cần phất vạt áo lên rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong cửa sổ.
Trên mặt treo thêm vài phần ý cười, Thẩm Diên thấy vậy càng buồn bực, nói lầm bầm: "Không phải bị thương sao? Để ta xem xem."
Thái độ giống như nếu hắn không bị thương, y cũng phải làm cho hắn bị thương.
Vệ Toản thật sự giật áo ra, chỉ thấy đầu vai bầm tím.
- Thật ra, đối với người tập võ, vết bầm tím căn bản không tính là bị thương gì, nhất là những người như Vệ Toản. Hôm nay cưỡi ngựa ngày mai đá cầu, cho dù không làm gì cả, chỉ chơi thôi cũng đủ bị thương rồi, hắn chỉ cố ý khoe ra để được Thẩm Diên dỗ dành mà thôi.
Nhưng Thẩm Diên lại nhíu mày, hỏi hắn: "Làm sao mà bị?"
Vệ Toản cười nói: "Nhìn thấy Kim Tước Vệ đấu nhau, nhào vô chơi."
Thẩm Diên nói: "Cái này cũng gọi là làm việc bị thương sao?"
Một lát sau, lại hỏi: "Thắng không?"
Vệ Toản liền hất cằm: "Ngươi có thấy ta thua bao giờ chưa?"
Thẩm Diên khẽ hừ một tiếng, nói: "Ráng mà thể hiện năng lực của ngươi đi."
Vệ Toản đứng đó cười.
Thẩm Diên lấy trong tủ ra nửa bình thuốc, bôi một ít lên tay, nói với hắn: "Đừng nhúc nhích."
Vệ Toản thấy bình thuốc, liền biết chuyên dùng để trị ứ máu và giảm đau, thấy đã dùng hết nửa bình, liền ngạc nhiên hỏi: "Ngày thường ngươi dùng loại thuốc này làm gì?"
Thẩm Diên nói: "Không phải ta dùng, là chuẩn bị cho Chiếu Sương."
Ngày thường nàng luyện võ, muốn không bị thương cũng khó, cho nên phải chuẩn bị sẵn, lúc cần thì có mà dùng.
Vệ Toản lúc này mới nhìn thấy, trong tủ có rất nhiều chai lọ, ngoài đắp trong uống, đều là thuốc trị thương tốt nhất.
Nhìn lại Thẩm Diên đang nghiêm túc lấy tay xoa thuốc mỡ cho mình, hắn hơi khựng lại: "Ngươi bình thường...... cũng bôi thuốc cho nàng như vậy sao?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân, bình thường đều phải tránh mấy chuyện đó."
Vệ Toản cúi đầu cười một tiếng: "Ừ, chúng ta thì khác."
Thẩm Diên hung tợn nhéo vết bầm tím của hắn một cái.
Vệ Toản đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, gọi y đồ nhẫn tâm.
Thẩm Diên ném bình thuốc xuống, nói: "Ngươi tự bôi đi."
"Đừng mà."
Vệ Toản nắm chặt tay y, cười nói: "Ta không nói nữa là được chứ gì."
Thẩm Diên có đôi khi thật sự rất ghét cái miệng của Vệ Toản, vô pháp vô thiên, không hề cố kỵ, khiến người ta hận đến nghiến răng. Có đôi khi bực mình đến mức muốn kêu Tri Tuyết đem hạ độc cho hắn câm miệng lại, không chừng còn có thể khiến hắn đáng yêu hơn một chút.
Vệ Toản làm như không có chuyện gì, nói với y: "Thân thủ của Chiếu Sương tốt hơn ta nghĩ rất nhiều, chỉ sợ những người luyện võ nghiêm túc ở Chiêu Minh Đường không phải là đối thủ của nàng ấy."
Thẩm Diên cúi đầu, bất mãn nói: "Chiếu Sương cũng rất ch chỉ luyện võ, nàng cũng đọc binh thư, nhưng có thiên phú về kiếm thuật hơn."
Vệ Toản khẽ "ừ" một tiếng.
Nếu không phải trọng sinh một lần, hắn cũng chưa chắc có thể dễ dàng chiếm được thế thượng phong dễ dàng, bản lĩnh như vậy, không trãi qua mười mấy năm khổ khổ luyện thì không thể nào có được.
Vệ Toản nhẹ giọng nói: "Sao vậy, ngươi thật sự coi Chiếu Sương là tướng quân mà chỉ dạy sao?"
Thẩm Diên khẽ mỉm cười.
Nụ cười này thật tâm thật ý, không hề che giấu, dường như còn vui vẻ hơn chính mình được khen.
Y vừa giúp Vệ Toản bôi thuốc mỡ, vừa chậm rãi nói: "Chiếu Sương vốn thích luyện võ. Lúc mẹ ta còn sống, người thích nàng nhất, có làm tướng lĩnh hay không còn tùy tâm tư của nàng."
"Không phải trên thế gian này chưa từng xuất hiện nữ tướng, Chiếu Sương cũng không thua kém bất kỳ một ai."
Vệ Toản có đôi khi cảm thấy, Thẩm Diên thật lòng coi Chiếu Sương là một tướng lĩnh.
Bởi vì bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cho nên kiếp trước khi Chiếu Sương chết đi, sợi tim đèn cuối cùng của Thẩm Diên cũng theo đó mà tắt.
Thẩm Diên thật lòng hy vọng Chiếu Sương có thể làm chuyện y không làm được, hy vọng Chiếu Sương có thể bay đến những nơi y không bay đến được.
Ai ngờ một chút hy vọng mơ hồ cuối cùng này, còn chưa kịp nở rộ dưới ánh mặt trời, đã bị liên lụy, chết trong mùa hoa chưa nở.
Vệ Toản không hiểu sao lại cảm thấy xót xa.
Thầm giấu đi những lời than thở về số phận kiếp trước.
Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ hừ một tiếng, nói: "Ngươi chăm sóc nàng ấy rất tốt."
Thẩm Diên thản nhiên nói: "Tiểu Hầu gia muốn cái gì có cái đó, đương nhiên không cần đặt tâm nguyện của mình lên người khác."
Dứt lời, tựa hồ cảm thấy lời này của mình có chút chua xót.
Liền chuyển đề tài, nói sang chuyện cũ thời niên thiếu: "Cha mẹ ta khi đi làm, cũng từng cùng một số thương nhân hợp lực, thành lập một chỗ che chở ở trong thành, thu nhận rất nhiều hài tử lưu lạc thời chiến, Chiếu Sương Tri Tuyết đều nằm trong số đó."
Chiếu Sương là một tiểu cô nương lập dị, không thích hoa hoè lá hẹ, chỉ thích leo cây trèo tường, len lén nhìn y luyện kiếm, cầm cành cây khoa tay múa chân.
Thẩm Diên nhìn thấy nàng, nhưng giả vờ không thấy, thỉnh thoảng lập lại những chiêu kiếm mà sư phụ đã dạy, gián tiếp dạy cho Chiếu Sương luyện võ.
Sau đó có hài tử khi dễ Tri Tuyết, Chiếu Sương một mình cầm cành cây, quất cho một đám hài tử chạy khắp nơi.
Nữ hài lớn lên nhanh hơn nam hài một chút, Chiếu Sương phát triển cũng sớm, vừa cao vừa gầy, lạnh lùng ít nói, nghiễm nhiên trở thành tiểu bá vương trong viện.
Mẫu thân y - Tiêu Bảo Ý phát hiện ra, liền đi tìm nàng trong viện, cười hỏi: "Con có thích học kiếm không?"
Chiếu Sương dùng sức gật đầu.
Tiêu Bảo Ý nói: "Đã như vậy thì theo ta về nhà đi, đến nhà ta cùng nhau học kiếm."
Chiếu Sương suy nghĩ nửa ngày, ấp úng nói: "Đa tạ phu nhân, con không đi đâu."
Nàng chỉ vào Tri Tuyết như con mèo nhỏ nói: "Vóc dáng nàng nhỏ, không có con, sẽ bị người ta bắt nạt."
Tiêu Bảo Ý suy nghĩ một hồi, quyết định dẫn cả hai tiểu cô nương về nhà, một người học kiếm, một người học y, thỉnh thoảng mang đến quân doanh bôn ba thao luyện, sau đó lại trở về Giang Nam.
Tiêu Bảo Ý thích Chiếu Sương nhất, thường hay nói với người khác: "Khi Chiếu Sương trưởng thành, sẽ là gia tướng của nhà chúng ta."
Người khác thấy Chiếu Sương là nữ nhân, đều cho rằng Tiêu Bảo Ý chỉ nói đùa.
Nhưng Tiêu Bảo Ý lại rất thật lòng, thậm chí còn đem bội kiếm của mình đưa cho Chiếu Sương, nghiêm túc nói: "Dựa vào đâu mà không thể chứ, nữ nhi trên đời luôn sống đơn thuần tình cảm, còn nam tử lại thường vô ơn."
"Ta thấy Chiếu Sương trung thành dũng cảm, đáng tin cậy hơn mười nam nhân."
Chiếu Sương tiếp nhận kiếm, coi trọng phần ân tình này, sau đó ôm kiếm bảo vệ tiểu bệnh tử rất nhiều năm.
Thẩm Diên rũ mắt suy nghĩ hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Sau này sống ở Thẩm gia, cảm thấy mẫu thân nói rất đúng."
"Năm đó cha mẹ để lại cho ta không chỉ có hai người bọn họ, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Tri Tuyết Chiếu Sương không có khế ước bán thân, các nàng nếu muốn đi, lúc nào cũng có thể rời đi được - - nhưng các nàng lại theo ta đến tận bây giờ."
Vệ Toản không phải cho rằng lời này không hay.
Chỉ là vừa nghĩ đến Thẩm Diên ngày đêm dạy kiếm chiêu cho Chiếu Sương, nghĩ đến Chiếu Sương có thể nghe hiểu tiếng tiêu mà hắn nghe không hiểu, cùng tiểu bệnh tử vượt qua thời điểm gian nan nhất, không hiểu sao liền cảm thấy không vui.
Nhưng không biết không vui chuyện gì.
Thời niên thiếu của Thẩm Diên trước khi đến Hầu phủ, bất luận là tốt hay xấu, đều không có liên quan gì đến hắn.
Khi đó hắn còn ở kinh thành làm Quỷ Kiến Sầu, hoành hành ngang ngược.
Nói chuyện phiếm một hồi, Thẩm Diên cũng bôi thuốc xong, sau đó trở về bàn học.
Vệ Toản không làm phiền y nữa, chỉ tiện tay cầm một quyển binh thư lên đọc.
Hai người đều có tâm sự riêng, đều mang theo một ngọn lửa ngầm.
Ngọn lửa âm ỉ cháy, ai cũng cố dập tắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Mặt trời sắp lặn hết, sắc trời dần tối, khi Thẩm Diên xắn tay áo đốt nến, ngoài cửa sổ thoang thoảng mùi thức ăn.
Vệ Toản đã có chút kinh nghiệm ở Tùng Phong viện, chóp mũi nhăn nhó, cười nói: "Hôm nay mẹ ta lại tặng thêm một con ngỗng hấp nữa à?
Thẩm Diên "Ừ" một tiếng.
Từ sau lập thu, Hầu phu nhân ngày ngày cũng hấp ngỗng, nấu vịt, hầm gà, thay đổi phương pháp tích mỡ cho Thẩm Diên.
Sợ thịt trong người Thẩm Diên bị mất vào mùa hè sẽ không đầy trở lại.
Thẩm Diên không có ý kiến gì, nhưng Vệ Toản lại chán ăn: "Ăn đã ba ngày rồi, ta trở về sẽ nói với mẹ ta, bảo phòng bếp đổi sang món khác."
Thẩm Diên lặng lẽ nâng mí mắt, nhìn các tiểu cô nương bận rộn ngoài cửa sổ, lật qua một trang sách, nói: "Tối nay ngươi ăn cơm xong, trở về Chẩm Qua viện đi."
Vệ Toản thầm nghĩ trong lòng, lại sợ hai tiểu cô nương nhìn thấy.
Hắn cũng không phải không hiểu sự băn khoăn của Thẩm Diên.
Chỉ là không biết tại sao, lại không thoải mái hừ nhẹ một tiếng: "Ta ngủ không được."
Thẩm Diên nói: "Để ta bảo Tri Tuyết lấy hai túi thơm cho ngươi."
Vệ Toản nói: "Dùng không êm, mùi hương không giống nhau."
Lại giận dỗi nói: "Ngày mai Quốc Tử Giám còn có tiết cưỡi ngựa bắn cung, ngươi không sợ ta ngủ không ngon sẽ ngã ngựa sao."
Thẩm Diên nói: "Nói bậy bạ gì đó?"
Vệ Toản khoanh tay, không nói gì nữa.
Tiểu bệnh tử chỉ lo cho hai tiểu nha đầu, thế nào cũng sẽ không quan tâm tới hắn.
Dù hắn với y đã hôn nhau rồi.
Thẩm Diên nhìn hắn một hồi, bỗng dưng vành tai có chút đỏ.
Sau đó chậm rãi đứng lên, quay lưng về phía hắn, rồi chậm rãi cởi áo ngoài ra.
Thẩm Diên yêu quý đồ đạc, không tùy tiện như Vệ Toản và Tĩnh An Hầu, y phục của hai cha con bọn họ cho dù có tốt đến đâu cũng phải rách hai bộ trong ba ngày. Hầu phu nhân chọn vải may cho Thẩm Diên, thường tinh xảo hơn Vệ Toản và Tĩnh An Hầu, đặc biệt thích đặt vào một chút tâm tư khéo léo.
Cái áo vừa mới cởi ra, được thêu hoa văn hoa hải đường Hải Đường mờ nhạt, viền bằng chỉ bạc một cách tinh xảo, vẫn còn hơi ấm cơ thể thoang thoảng.
Trong Hầu phủ mặc kiểu xiêm y như vậy, chỉ sợ tìm không ra người thứ hai.
Vệ Toản nhìn Thẩm Diên cởi y phục, luôn có chút mộng tưởng ám muội.
Thẩm Diên cởi áo ngoài ra, quay đầu đưa cho hắn, nói: "Cầm lấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]