Ngày đó lắng nghe Vệ Toản kể chuyện An vương, thần sắc Thẩm Diên vô cùng phức tạp, mấy ngày sau càng lúc càng ít nói, thỉnh thoảng lại chạy sang Kim Tước Vệ thu thập rất nhiều tư liệu, đều là về chuyện cũ giữa Diệp Thư Huyên và Thái tử năm xưa.
Tên thật của Thái tử là...
Thịnh Âm.
Chỉ là càng đọc, trong lòng càng không được tự nhiên.
Mấy ngày sau, Lâm đại phu cuối cùng cũng tỉnh, vừa tỉnh lại liền giãy dụa tự kê đơn thuốc cho mình, bởi vì chỉ bị thương một chân, cho nên có thể xuống giường đi bộ.
Lão vội vàng tới tìm Vệ Toản.
Lúc vào cửa, Thẩm Diên nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Quế Chương, quả thực sửng sờ trong chốc lát.
Vị Lâm đại phu này đã mấy lần thay đổi diện mạo, hiện giờ nhìn qua chưa đến ba mươi tuổi, môi hồng răng trắng, ánh mắt trong suốt, nhìn như một y giả trẻ tuổi tốt bụng.
Lão khập khiễng bước vào nhà, rồi chắp tay với Vệ Toản: "Tiểu Hầu gia."
Nhìn sang Thẩm Diên nói: "Thẩm công tử."
Thẩm Diên ngẩn ra, không hiểu sao Lâm đại phu vừa tỉnh lại đã nhận ra mình. Thấy Vệ Toản mỉm cười nhìn mình, mới mím môi, ho nhẹ một tiếng, đáp lại: "Lâm đại phu."
Không biết Vệ Toản đã nói gì với Lâm đại phu, hai người nhìn rất thân thiết.
Lâm Quế Chương ngồi xuống, cũng không hàn huyên, chỉ nói: "Tiểu Hầu gia đã hứa với ta thế nào, đừng có quên đó."
Vệ Toản cười nói: "Sao mà quên được chứ, cả nhà huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-liet-thanh-tinh/2565059/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.