Sáng hôm sau, Quý Phỉ Nhiên bị giải ra khỏi nhà tù, đi vào hoàng cung. Đủ loại quan lại đang chầu triều đều quay mắt nhìn sang. Quý Phỉ Nhiên dựa trái dựa phải giống như bùn loãng, cũng không thấy xấu hổ. Thậm chí bị nhìn còn trừng mắt nhìn lại.
Trống triều vang, đèn triều sáng. Đủ mọi quan lại nối đuôi nhau mà vào nhưng không thấy bóng Du Tín. Lòng Quý Phỉ Nhiên mơ hồ có chút bất an song đành bó tay chịu trói. Người bị giam bị lôi vào, các đại thần đều quỳ lạy, dốc hồ lô. Thì Hoàng thượng đích thân xử lý Quý Phỉ Nhiên mà. Quý Phỉ Nhiên bị người ta đè lại hai tay đẩy lên phía trước, cắn răng nhịn đâu, ngẩng đầu ưỡng ngực, đi thẳng về phía trước, không giống tù nhân, ngược lại còn giống tân lang mặc đồ đỏ chờ bái đường. Ánh mắt người xung quanh đều tỏ vẻ tán thưởng.
Cuối cùng cũng tới trước mặt hoàng thượng, Quý Phỉ Nhiên quỳ trên đất, lưng duỗi thẳng tắp. Hoàng thượng ngồi trên cao, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy long bào sáng loáng, thêu hoa văn rồng, tinh xảo vô cùng. Thường Cập đứng cạnh ngài, bình tĩnh như phật Như Lai.
Quý Phỉ Nhiên mỉm cười nhìn lão, nhỏ giọng nói: “Thường đại nhân có nghe qua câu này chưa: nghé con không sợ cọp. Du đại nhân cũng không phải đèn cạn dầu, ngươi lật ta cũng còn nhiều kẻ lọc lõi.” Thường Cập hừ lạnh một tiếng, quay đầu đưa cho hoàng thượng một quyển tập: “Khởi bẩm hoàng thượng, phạm nhân Quý Phỉ Nhiên ở đây, lão thần đã kể hết tội y, mời hoàng thượng xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-phi-nhien-phong-luu/146420/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.