*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bạch Liên
Nàng ngồi đung đưa trên chiếc bàn đu dây, tiếng cười trong trẻo như chuông ngọc tan ra trong gió, để lại phía sau là bóng dáng xinh đẹp yêu kiều.
Hắn nhớ lại ngày đó, có một lần đại học sĩ lệnh cho hắn truyền dạy thi thư cho nàng, ngẫu nhiên nhìn thấy nàng chơi đùa bên bàn đu dây, liền vung bút viết ngay mấy câu thơ —
Họa giá song tài ngọc lạc khinh
Thải thằng khiên yểm lục dương yên
Phong xuy tiên mệ phiêu phiêu cử
Ngọc dung phi hạ cửu trọng thiên
*Đôi dải lụa màu vang tiếng ngọc
Dương xanh ai mắc một bàn đu
Gió nâng tay áo bay trong nắng
Nét ngọc khuynh thành tận trời cao.*
Phong xuy tiên mệ phiêu phiêu cử, ngọc dung phi hạ cửu trọng thiên.
Nhiều khi, hắn nghĩ rằng…
Có phải mẫu thân ở trên trời không nỡ để hắn bơ vơ một mình dưới trần gian, cho nên mới khiến hắn đi đến nơi này, để rồi gặp được nàng, biến cuộc sống của hắn từ ẩn nhẫn, trầm lặng mà trở nên đầy màu sắc và ấm áp hơn.
Vẫn còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng nằm dưới móng vuốt của Bạch Hổ, bất lực mà mảnh mai.
Vẫn còn nhớ, sau khi hắn tỉnh dậy, rơi vào trong tầm mắt, là nét ngọc vui mừng trong tiếng khóc.
Vài năm sau gặp lại, hắn là con tin, còn nàng vẫn là công chúa, là hòn ngọc quý trong tay Thánh thượng, là vầng trăng không cần đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491302/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.