*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bạch Liên
Không cầu chiếu quân vương, chỉ cần Mộ Khanh nhìn.
Đây là nói đến sự si mê của nam tử trong thiên hạ đối với nàng.
Lục ý hoa cái trải đôi đường, mười dặm vải đỏ đón Mộ Khanh.
Đây là vinh hoa vốn có của vũ cơ đệ nhất Nam Triều.
Nhưng dù hào quang có sáng rực như thế nào, nàng vẫn chỉ là Tang Mộ Khanh.
Mộ Khanh, Mộ Thanh, vĩnh viễn cũng không thể trở thành “Thanh”.
Nàng còn nhớ rõ, Liễu di năm đó cầm một chiếc màn thầu trắng tinh đưa vào đôi bàn tay nhỏ bé đầy cát của nàng, khi hỏi nàng tên là gì, nàng đã nói hai chữ này.
Lúc đó, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, sau này khi nghĩ lại, ngay đến cả nàng cũng không thể hiểu, tại sao khi đó nàng chỉ vừa mười hai tuổi nhưng lại có thể thốt ra hai chữ này, một lời khó đổi.
Vậy con họ gì? Phụ mẫu đâu? Có thể tháo khăn che mặt xuống cho ta xem không? Liễu di hỏi.
Nàng chỉ lắc đầu, cố chấp bảo vệ chiếc khăn đã bị vấy bẩn.
Liễu di tinh tế nhìn khuôn mặt của nàng ẩn dưới lớp khăn, sau đó lên tiếng, con có muốn đi theo ta không, sẽ không phải chịu lạnh chịu đói, cũng không còn ai có thể khi dễ, ta sẽ cho con những thứ tốt nhất, sau này con hãy lấy họ Liễu của ta, được không?
Ta có thứ gì có thể cho người sao? Nàng hỏi.
Một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491290/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.