Tô Tu Miễn ngồi xuống trước mặt ta, nhìn thẳng vào mắt ta mà nói: “Lúc đầu ta không bước vào là vì ta nghĩ ngươi nên biết chân tướng mọi việc, còn bây giờ, ta muốn đưa ngươi rời khỏi nơi này.”
“Tô tiên sinh!” Tần An kinh hãi nói.
Tô Tu Miễn không hề để tâm đến ông ta, chỉ lẳng lặng nhìn ta như trước:“Ta nghĩ, nếu ngươi ở lại nơi này sẽ rất tốt, nhưng ta đã lầm, hắn vẫnchỉ mang đến đau thương cho ngươi. Khuynh nhi, theo ta rời khỏi đây, mặc dù ta không thể đi cùng ngươi, nhưng dựa vào khả năng của ngươi, dù làmở y quán hay trở thành một thầy thuốc bình thường lang bạt khắp nơi,hoặc trở thành tiên sinh dạy học cũng được, ít nhất cũng không như hiệntại. Như lời ngươi nói, ở lại nơi này chỉ là bế tắc, bất luận là vớingươi hay với hắn, một bế tắc không thể nào hóa giải.”
Ta giậtmình nhìn hắn, hắn lại nhẹ nhàng thở dài, nắm chặt lấy tay ta: “Ta không muốn ép ngươi, chỉ là, ta không nghĩ rằng, ngươi vẫn còn có thể hạnhphúc khi ở lại nơi này. Dù biết hắn bất đắc dĩ, nhưng kết cuộc vẫn không thể thay đổi, ngươi có thể bỏ qua, xem như chưa từng có gì xảy rakhông? Ta không nghĩ là có thể. Vậy, ngươi thử nói xem, ngươi phải đốimặt với hắn thế nào?”
Ta không biết phải nói gì, trong khi đó Tần An đã bước đến, nghiêm mặt nói: “Tô tiên sinh, người cứu mạng Vươngphi, cả Vương phủ cảm kích tiên sinh vô cùng, thậm chí chỉ cần tiên sinh lên tiếng, có thể liều chết lao vào nơi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491279/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.