Cảm giác như bản thân đang vướn vào một giấc mộng không thể nào tỉnh lại,bất luận ta có vùng vẫy ra sao đều không thể thoát ra khỏi bóng tối cứmột mực đeo bám, đau buốt, lạnh lẽo cùng tuyệt vọng.
“…Nhỏ giọngchút, Tần tổng quản không cho phép chúng ta nhắc đến chuyện của phế Thái tử, đại ca cũng dặn dò ta tuyệt đối không được nói ra, nhưng ta lạikhông thể nhịn được…”
“…Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, cũngkhông có người nào biết, tỷ, ca ca sau khi đi U Châu về đã nói gì, rốtcuộc chuyện là thế nào…”
Vì cái gì, vì cái gì ta không thể nàoxua đi những âm thanh đó, tại sao chúng cứ ngoan cố không chịu buông tha cho ta, ta không muốn nghe thấy, thật sự không muốn…
“…Thật rakhông hề đến U Châu, ca ca nói hình như bên phía U Châu có biến cố gìđó, Triệu tướng quân dứt khoát ra tay trên đường đi, thực sự phế Thái tử cũng không còn gì, nhưng dù thế nào thì điện hạ cũng không thể bỏ quacho hắn, chỉ có phế Thái tử phi là đáng thương, nghe ca ca nói, nàng tận mắt thấy phế Thái tử và con gái chết, ngay đến một giọt nước mắt cũngkhông rơi, thậm chí còn khẽ cười, nàng đứng trên lầu khách điếm thả mình nhảy xuống, ngay đến Triệu tướng quân cũng không kịp giữ…”
“…Đều, đều chết hết?”
“Tiểu muội, ngàn vạn lần ngươi không được nói với ai khác chuyện này, ngươiphải nhớ kỹ, giống như mọi người đồn đại, phế Thái tử chôn thân trongtrận đại hỏa ở khách điếm, bằng không chẳng những chúng ta sẽ hại điệnhạ, mà ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491275/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.