Sơ Ảnh mỉm cười khanh khách chạy tới trước, váy áo nhẹ nhàng uyển chuyển,gió thổi lướt qua vạt áo màu vàng nhạt, nàng cười đến cong cong đôi mắt.
“Chạy chậm một chút, một lát ho khan là lại khó chịu.” Ta đi theo phía sau,muốn đưa tay khoác thêm áo choàng cho nàng, thân thể Sơ Ảnh vốn đã không khỏe, nhất là không chịu được lạnh.
Nhưng, hình như nàng khônghề nghe thấy lời nói của ta, cứ mỉm cười như thế mà chạy về phía trước,đột nhiên ngay khúc quanh, nàng va vào Đỗ Như Ngâm.
Ánh mắt ĐỗNhư Ngâm oán giận, vừa oán giận nhưng lại mang theo vài phần đắc ý, SơẢnh bị trói trên ghế, gậy gỗ giương cao không chút lưu tình, cứ thế màđánh liên tiếp lên người nàng, máu tươi nhuộm đỏ váy áo màu vàng nhạt.
Thế nhưng, trên gương mặt của nàng vẫn luôn là nụ cười hồn nhiên trước đây, nàng nhìn ta từ xa, giọng nói mơ hồ, tiểu thư, người cần phải tha thứcho Tam điện hạ, chỉ có như vậy, người mới có thể hạnh phúc.
Tamuốn bước đến cứu nàng, nhưng thân thể lại không có cách nào nhúc nhích, lời nói tắc nghẹn ngay yết hầu, dồn nén đến nỗi làm ta không thể thở,ta chỉ nhớ rõ, gương mặt mình ướt đẫm dòng nước mắt lạnh lẽo.
“…Vương phi sốt cao… May là Tam điện hạ chưa hề rời đi, luôn âm thầm trông nom, nhờ vậy mà phát hiện kịp thời, bây giờ vẫn chưa quá muộn…Ta muốn nhânsâm, hoàng kì, sinh địa, miết giáp, hương phụ…Thời gian ta bày châmtuyệt đối không được quấy rầy…”
Ta lờ mờ nghe thấy giọng nói bình tĩnh mà dứt khoát của Li
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491272/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.