Li Mạch ném lệnh bài đến, Nam Thừa Diệu đưa tay đón lấy, cũng vì vậy mà buông lỏng vòng tay đang ôm lấy ta.
“Việc Vương phi giao ta đã xử lý tốt, về phần giải thích thế nào với Tam điện hạ và tiếp sau đó nên làm gì, chỉ còn là vấn đề của Vương phi “
Li Mạch cười nói, vừa chán ghét chế giễu vừa lạnh lùng nhìn về phía ta vàNam Thừa Diệu, lời nói vừa dứt, cũng không lưu lại thêm một giây nàoliền lập tức xoay người rời đi, ngay đến cửa phòng cũng lười khép lại.
Ta chậm chạp ngồi dậy từ trong lòng Nam Thừa Diệu, kỳ thực ta cũng khôngngờ nàng lại có thể làm như vậy, nhưng với tình cảnh này, ta cũng khôngthể trách nàng. Dù sao cũng là ta không từ một thủ đoạn uy hiếp nàngtrước, mà nàng đã thuận lợi trao “Bỉ ngạn sinh hương” cho Liễm, ta đãcảm kích nàng rất nhiều.
Ta quay đầu nhìn Nam Thừa Diệu, bàn tayhắn nắm chặt lấy lệnh bài, nhưng lại không hề để tâm đến chỉ nhìn chằmchằm vào ta, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng quá nhiều cảm xúc không thể hiểu rõ, càng không thể nói nên lời.
“Giống như những gì điện hạ nghe thấy.” Ta hít sâu một hơi, tránh không nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn,sau đó gằn từng tiếng một: “Ta cầu Li Mạch giúp ta, bảo nàng đến KhuynhThiên Cư lấy lệnh bài của điện hạ, sau đó nhờ có lệnh bài mà đi vàoThiên Lao tìm Liễm, lợi dụng cơ hội thích hợp đưa một viên thuốc có tên‘Bỉ ngạn sinh hương’ cho hắn.”
“Vậy trận hỏa hoạn ở Mặc Các cũnglà do nàng phóng.” Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491267/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.