Hắn lấy đoản kiếm cắt qua ngón tay mình, một dòng chất lỏng ấm áp chậm rãinhỏ giọt lên cánh tay trái của ta, phía trên bức họa phượng hoàng đượcvẽ bằng luyện kim chu sa.
Trong tay của hắn là mảnh vải được ngâm vào nước hoa hồng cùng với vực phách tửu, từng chút từng chút, từ tốnmà run rẩy chà lau.
Cảm giác ấm áp lại lạnh lẽo này khiến da thịt của ta run lên, cũng giống như tâm tình lúc này của ta vừa mờ mịt vừa luống cuống.
Dấu vết bên dưới luyện kim chu sa từng chút hiện ra, ta nhìn thấy rõ ràngvết bớt tân nguyệt, lúc đầu là kinh hãi không muốn nhìn, sau đó chính là mờ mịt, chưa bao giờ mờ mịt như vậy.
“Năm đó khi ta cứu ngươi,gương mặt của ngươi bị nhánh cây cùng tảng đá sắc nhọn hủy hoại, chỉ cóvết bớt tân nguyệt trên cánh tay này, vì được quần áo bảo vệ nên khôngbị tổn hại gì.”
“Ngươi cứu ta, là vì vết bớt tân nguyệt?” Ta không nhìn hắn, chỉ là có chút hoảng hốt lên tiếng.
“Đúng vậy.” Một lát sau, hắn lẳng lặng lên tiếng: “Lúc ấy ngươi bị thương rất nặng, mà trong tay ta cũng không có đủ thuốc để kéo dài tính mạng, tachỉ có thể dùng ‘Họa tấn như sương’ tạm thời ổn định tâm mạch của ngươi, sau đó nhanh chóng trở về Tà Y Cốc. Dọc trên đường đi, ngươi hoàn toànkhông còn ý thức, nhưng theo như mạch tượng thì đáng lẽ không đến nỗinhư thế, ta hiểu rất rõ nếu kéo dài càng lâu thì khả năng ngươi có thểtỉnh lại càng thấp, sau khi dùng hết dược liệu và châm cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491258/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.