Ta cũng không biết Đỗ Như Ngâm nói lại thế nào với Nam Thừa Diệu, cũng không biết Nam ThừaDiệu xoa dịu nàng thế nào. Dù sao thì từ ngày đó trở đi, nàng không cònđến Mặc Các, cũng ít khi xuất hiện trước mặt ta.
Còn con đường làm quan của Đỗ gia thì cũng vì nữ tử này mà ngày càng thuận lợi, lên thẳng mây xanh.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, phụ thân của nàng từ một nội các thị độc lục phẩm tiến thẳng lên chức thông chính ti phó sứ tứ phẩm, về phần ca cacủa nàng cũng thành quan đứng đầu bái môn thiên, tuy rằng cấp bậc khôngcao, nhưng thực quyền trong tay, nắm giữ binh lính phòng ngự ở ThượngKinh.
Từ xưa đến nay, khi đế vương đã sủng ái một phi tử nào đềucố gắng nâng đỡ người thân trong họ tộc của nàng ta, ủy thác chức vịquan trọng, cho dù biết rõ rằng có khi kẻ đó cũng không đảm đương nổitrọng trách, nhưng chỉ vì nữ nhân yêu thương, giúp nàng có thêm một chút bảo hộ không để người khác dễ dàng coi thường, hầu hết đều như thế,không thể không làm.
Ta không biết Nam Thừa Diệu nâng đỡ cha conĐỗ gia như vậy, có phải cũng là vì suy nghĩ này hay không, nhưng nhữngđiều này giờ với ta đã không còn quan trọng.
Hai tay nhẹ nhàngxoa lên bụng, con của ta, trên thế giới này con chính là bảo bối yêu quý nhất của ta, ngoan như vậy, từ khi mang thai đến nay, ngoài trừ việctham ngủ và ăn uống có phần không được tốt cho lắm thì cũng không gâyquá nhiều sức ép cho mẫu thân của nó.
“Tiểu thư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491250/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.