Ngày Liễm rời đi, ta cũng không thể đến đưa tiễn, một mình ở trong Mặc Cácgảy Tần tranh, từng âm sắc như nước, chảy xuôi ra khỏi đầu ngón tay.
Ngày đó ở Tướng phủ, hắn từng hỏi ta tên khúc nhạc là gì.
Ta khẽ cười, chỉ nói hai chữ, Tư quy. *Nhớ về*
Hắn ngơ ngẩn cả nửa ngày cũng không nói một lời, Thanh Diễn đứng ở một bênkhó hiểu: “Khúc nhạc có khí thế phi phàm, lại có thể hòa cùng với kiếmthế Phượng Tường của thiếu gia, sao lại gọi bằng một cái tên nữ nhithường tình như vậy?”
Ta vẫn cười như trước, không nói gì, chỉ đànlên khúc nhạc một lần nữa, tiếng tranh mãnh liệt, nghiêng ngửa thoát ra, lần đầu tiên nghe thấy hào hùng, nhưng nếu như tinh tế cảm nhận, khúcnhạc còn ẩn giấu một nét dịu dàng triền miên, như dòng nước nhớ thươngvô cùng.
Một khúc Tư Quy này là ta đặc biệt viết vì hắn, ta biết hắncó thể nghe ra ý tứ của ta trong khúc nhạc, mong muốn một cuộc sốngthong dong thư thái như tiếng tranh, cho dù hai nơi xa cách, nhưng vẫnbiết rằng, mình không hề cô độc.
Thân ở nhà quan, có rất nhiều chuyện không thể tránh né, ta chỉ hy vọng, đệ đệ của ta, khi ở Nam Cương cóthể có một cuộc sống thực sự tự tại, chỉ cần tùy theo tâm ý của mình, dù rằng đó là một nơi xa xôi cách trở nhưng lại cách xa vùng đất đầy rẫythị phi này.
Đó cũng là điều mà ta muốn nói cho hắn biết.
Ngày thứ hai sau khi Liễm tới Nam Cương, hôn sự giữa Tam hoàng tử Nam Triều NamThừa Diệu cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491243/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.