Bước vào tiền điện,tầm mắt của ta không tự chủ mà bị thu hút bởi một bóng người trong lớpvải lụa mỏng màu ngọc bích, chưa từng thấy qua người nào lại có dáng vẻquyến rũ như vậy trong một bộ y phục màu xanh biếc, sự mê hoặc giữa nétngây thơ, xinh đẹp ẩn giấu trong nét nhu mì.
Gương mặt của nàng cũngbị ngăn cách bởi chiếc khăn che mặt, ta không thể nhìn thấy rõ ràng,chợt nhớ đến lời đồn đãi luôn được mọi người trên phố truyền tai nhau,Tang Mộ Khanh của Vong Ưu quán ở Thượng Kinh chưa từng lộ mặt trướcngười khác, thì ra đây là sự thật.
Như vậy, người có thể nhìn thấy dung nhan của nàng ở sau chiếc khăn che mặt kia, có phải cũng chỉ có một mình Nam Thừa Diệu?
Hiện giờ, tận mắt nhìn thấy Tang Mộ Khanh, ta liền hiểu rõ, “Không cầu chiếu quân vương, chỉ mong Mộ Khanh nhìn”, đây cũng không phải là những lờinói không có cơ sở, nàng đúng là như thế.
Cho dù không thể nhìn thấyrõ ràng dung nhan của nàng, nhưng chỉ cần lẳng lặng đứng như vậy cũng đã tạo nên sự phong tình tự nhiên mà hồn nhiên, sắc đẹp thanh tú như ẩnnhư hiện dưới lớp khăn che, cùng với một nốt ruồi lệ có màu đỏ rực nằmdưới chân mắt kia cũng đủ để làm người say thần mê.
Ta nhìn thấy tầmmắt của nàng nhìn về phía chúng ta, trước tiên là lưu lại một lát ở trên người của ta, sau đó mới chậm rãi dời vì phía Nam Thừa Diệu, liền dừnglại.
Nhưng Nam Thừa Diệu lại không hề nhìn nàng, hắn chỉ khẽ mỉmcười, bước đến đối diện với vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491230/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.