“Nhị tỷ, ta không sao, tỷ ra ngoài đi, không cần phải xen vào.” Mặc dù Liễmvẫn còn quỳ không dám nhúc nhích, nhưng lại quay đầu lên tiếng với ta,gương mặt có vài phần lo lắng, hình như là đang lo cho ta, sợ rằng takhông chịu ra ngoài rồi lại làm phụ thân tức giận, sẽ phải cùng chịuphạt với hắn.
Ta nhìn vành môi nhợt nhạt của hắn mà lạnh run, vếtthương ở trên lưng lại chảy máu, trong lòng không nén được sự đau nhói,tiết trời đầu mùa xuân vẫn còn rất lạnh, dù rằng thân thể của hắn rắnchắc nhưng dù sao cũng đã quen với cuộc sống sung sướng, sao có thể chịu được sự khổ sở như vậy.
Đôi mắt mẫu thân ngập lệ, nhưng nhìn thấysắc mặt lạnh lùng của phụ thân, nên cuối cùng cũng không dám nhiều lời,chậm rãi buông bàn tay của ta ra.
Lòng ta khẽ thở dài, hạ xuống ánhmắt, đi đến trước mặt phụ thân quỳ xuống, nhẹ giọng mở miệng: “Phụ thânlà nhất gia chi chủ *người chủ gia đình*, giáo huấn đệ đệ là việc nênlàm, tuyệt đối không có chỗ để nữ nhi nói chen vào. Nhưng mà hiện tạiLiễm vừa chiến thắng trở về, ngày mai trong Tử Kinh Cung còn có Lễ ChúcMừng do Hoàng thượng đích thân an bày đang chờ đệ ấy, nếu như vắng mặt,đây là tội đại bất kính. Còn khi tham dự mà lỡ như Hoàng thượng nhìnthấy vết thương trên người đệ ấy, cũng sẽ khó mà ăn nói.”
Thần sắcphụ thân hơi thả lỏng, nhưng vẫn tái mặt không nói một tiếng, vì thế tatiếp tục rũ xuống ánh mắt, nghiêm mặt nói nhỏ: “Chuyện lần này, đến cùng là do sai lầm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491227/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.