Mãi đến trưa ngày thứ hai, ta mới gặp lại Nam Thừa Diệu, hắn đẩy cửa vào, cả người phủ đầy hơi sương giá lạnh.
Ta nhìn vào đáy mắt u ám lạnh lẽo của hắn, trong lòng khẽ thở dài, xem rachuyện của Đổng Minh, hơn phân nửa là hắn đã biết, có lẽ cũng đã đoánđược là do ta gây nên.
Thật ra từ sớm ta đã hiểu rõ, ta căn bản không có khả năng giấu được hắn, mọi chuyện đêm hôm đó, chẳng qua chỉ làm cho người ngoài xem, dẫu sao thì ta cũng là Vương Phi của Nam Thừa Diệu,âm thầm phóng thích tội phạm quan trọng của triều đình, thì hắn cũng khó mà ăn nói, còn về phần hắn muốn xử lý ta thế nào, thật sự ta cũng không nghĩ đến.
Hắn thản nhiên nhìn ta. Thờ ơ lên tiếng nói: “Qua một đêm mới gặp lại, Vương Phi không có lời nào muốn nói với ta sao?”
Ta đứng dậy, bình tĩnh đoan trang hành lễ với hắn, không hề mang theo nửaphần giấu giếm: “Điện hạ, thần thiếp biết làm như vậy là không nên,nhưng Đổng Minh dù sao cũng đã cứu ta. Ta không thế cứ trơ mắt mà nhìnhắn bị trảm. Điện hạ muốn trách phạt thế nào, thần thiếp tuyệt đối sẽkhông có nửa câu oán hận.”
Hắn nghe ta nói như thế, sự lạnh lùng ởtrong mắt giảm đi, sau khi nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng cũng khẽ thởdài: “Cho nên ta mới nói, nhược điểm lớn nhất của Vương Phi chính là ởchỗ quá nặng tình nghĩa.”
Ta có chút giật mình nhưng vẫn giương mắtnhìn hắn, hắn hờ hững cười, đưa tay kéo ta vào trong lòng: “Được rồi,nàng vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491216/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.