Khánh phi nương nương cùng với hoàng đế đương triều, ngồi ở vị trí chủ toạ,nàng hôm nay mặc chiếc áo có màu đỏ của Mẫu Đơn, trước ngực là chiếc yếm màu vàng rực rỡ, ôm khít lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, váy thêu tơ vàng,Phượng Hoàng nhẹ nhàng uốn lượn, xinh đẹp không gì sánh được.
Thần sắc Thánh thượng hôm nay vẫn như trước không được tốt lắm, càng tônthêm vẻ đẹp cho vị hồng nhan bên cạnh – Khánh quý phi. Nàng một mái đầuxanh *còn trẻ*, ngoại trừ trâm ngọc lay động theo bước chân, còn thêmmột đoá hoa mẫu đơn rực rỡ, đang nở nụ cười với hoàng đế, đúng là, người tựa như hoa, chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười cũng thu hút tâm hồn.
Nhưng mà, vị Khánh phi nương nương này mặc dù đang mỉm cười duyên dáng vớihoàng đế, nhưng tận sâu trong ánh mắt đáng yêu dịu dàng đó, hình như vẫn luôn vô tình hay cố ý nhìn về phía ta và Nam Thừa Diệu.
Ta khẽhạ hàng mi, thu lại ý cười trong ánh mắt, mà Nam Thừa Diệu lại cười nhưkhông cười liếc mắt nhìn ta, bên môi thoắt hiện lên nụ cười ám muội.
Ta âm thầm cảnh giác, hắn nghiêng người lại gần, hơi thở mang theo nụ cười biếng nhác lướt nhẹ bên tai của ta: “Thích xem chuyện vui à? Vậy chibằng mời Vương phi cùng bổn vương diễn trò.”
Lời còn chưadứt, hắn đã cầm lấy bàn tay của ta, nhân tiện nâng chén ngọc trong tayta lên, một hơi uống cạn, sau đó ngả ngớn buông xuống, thả tay ta ra.
Ta ở trong lòng cười khổ: “Điện hạ, không biết Thanh nhi đã đắc tội gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491181/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.