Nam nhi Mộ Dung gia,bộ dạng đều xuất chúng, nhưng nếu so sánh với người trước mắt này, dùLiễm là người xuất sắc nhất cũng có phần không bằng. Trên người Nam Thừa Diệu là loại phong thái phong thần, chỉ liếc mắt một cái, liền làmngười khác vĩnh viễn khó quên.
Ta nhìn hắn bước từng bước một,ung dung lại gần, không thể không thừa nhận, hắn có một gương mặt tuấndật quá mức, đôi mày cong lãnh nguyệt, bờ môi luôn hiện nét cười thờ ơ,dường như trong lúc đó, không có gì đáng để hắn quan tâm đến.
Nhưng người này, khi hắn càng mỉm cười thì ánh mắt lại càng lạnh nhạt.
Không biết có phải là bởi vì chuyện ban sáng, từ chỗ mẫu thân nghe được mộtđoạn chuyện xưa kia khiến đáy lòng ta ngay lúc này bỗng nhiên đau xót.
“Nghe lâu như vậy cũng là đủ rồi.” Ta chú ý đến ý cười bên môi hắn, ánh mắtnhìn ta cũng thoáng có chút ngưng đọng, nhưng ngay lập tức khôi phục lại nguyên trạng, tiếng nói trầm thấp lần thứ hai vang lên: “Ta có thể hỏingươi đã nghe được nhiều hay ít?”
“Toàn bộ.” Cơ thể ta không thểnhúc nhích, ánh mắt lại không thể tránh né tầm mắt lãnh liệt của hắn,nhẹ mở miệng: “Nghe thấy người cùng phi tần trong cung có quan hệ bấtminh, nghe thấy có người hạ độc trong thức ăn của Hoàng Thượng.”
Đáy mắt hắn thâm sâu, tĩnh mịch không lường được, giống như khẽ chấn động,mà cũng như kinh ngạc và đầy sát khí, chợt loé lên rồi biến mất. Một lúc lâu, hắn mới tiếp lời, giọng nói lười biếng như cũ, mang theo chút ýcười: “Thực thẳng thắn, mà cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491173/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.