Chương trước
Chương sau
cả gia đình ra khỏi trung tâm mua sắm. nó đưa cu Bo đến quán kem, hắn nhăn nhỏ đi theo. ai ai cũng ngước nhìn ba người. nó hớn hở gọi kem cho nó và con trai, còn hắn, nó mặc kệ. hắn mặt đanh lại khi thấy thái độ của nó

- bà xã à. em ác quá đó, sao gọi cho mỗi hai mẹ con mà không gọi cho anh với – hắn nói

- éc, ông xã, thông cảm nha, em quên mất là còn có ông xã nữa. tự gọi đi nhé – nó nói bằng cái giọng ngây thơ vô tội. nếu không phải là ở nơi công cộng đông người thì nó đã bỏ mặc câu nói của hắn rồi

nhìn cu Bo ăn mà nó thấy trong lòng vui rạo rực. cu Bo lần đầu tiên được ăn kem, nó vui lắm. nó muốn ăn nữa nhưng nó không cho, nó sợ là cu Bo còn nhỏ quá, ăn nhiều sẽ không tốt, thằng bé cũng ngoan ngoãn nghe lời, thật là một đứa trẻ ngoan.

một đám con gái bu lấy hắn như thể là một ngôi sao nổi tiếng vậy, nó nhìn hắn nhếc môi cười. cái mặt hắn đúng là có khả năng cua gái thật, quán kem chật ních người là người, toàn là con gái. nó và con trai ngồi đó nhìn xem hắn làm được những gì. tội nghiệp. đẹp trai cũng là một cái tội. nó nhìn hắn lắc đầu.

- mẹ ơi – cu bo nhìn nó thắc mắc

- sao nào con yêu? – nó nựng vào má cu Bo

- sao mấy cô, mấy chị đó lại vây quanh ba con vậy? – câu nói này của cu Bo làm nó giậ mình. nhìn cu Bo, ờ phải, hắn dù sao cũng là ba của cu Bo cơ mà nhỉ? cu Bo hỏi vậy cũng phải thôi.

- ờ. mẹ không biết. hỳ, chắc ba con đẹp trai quá đó mà – nó cười khổ nói

- đẹp trai là gì hả mẹ? – nó trố mắt nhìn cu Bo

- – à, đẹp trai cũng giống như là cu Bo của mẹ dễ thương nè.

- vậy à. thế con cũng đẹp trai như be mẹ há

- ừ. cu bo của mẹ đẹp trai dễ thương.

- mẹ ơi.

- sao con?

- con muốn ba.

- con qua đó kêu ba đi – nó mỉm cười.

-dạ

cu Bo xuống khỏi ghế, lon ton đi qua chỗ đám đông đang vây quanh ba mình, dật váy người nọ kéo váy người kia, một thân hình bé xíu thế mà cái đám yêu tinh đó khong thèm để ý. thằng bé bon chen chui vào rồi lại bị đẩy ra.

- cô ơi – nó kéo váy một cô ả

- chuyện gì? đi chỗ khác, không thấy tao đang bận à?

thằng bé ngồi bệt xuống nên khóc ăn vạ, nó thấy tức quá, bèn đứng dậy đến bên con, bế nó lên, thằng bé càng khóc to hơn, ai cũng phải ngoái nhìn. nó đang dỗ con mình

- cu Bo ngoan, nín đi nào. ngoan đi con, mẹ thương nào. ngoan nhé – nó nịnh. thằng bé không những không nín mà còn khóc to thêm.

- cô làm gì mà con tôi khóc mãi không dứt thế hả? – nó bực mình nhìn cô gái đó – làm gì mà bu lấy chồng người ta như chó bu thịt thôi’ thế? – nó chữi, nó đang bực mà. hắn thấy con khóc thì ra sức đẩy lũ yêu quái đó ra rồi chạy đến bế con từ tay nó

- cu Bo của ba, con ngoan nào, nín đi, mẹ Nguyệt ba Long thương nè, nín đi con – nó xuýt thì sặc vì lần đầu tiên thấy hắn dỗ dành con. thằng bé nấc nhẹ dần nhẹ dần rồi nín hẳn.

hắn quay qua cô gái vừa nãy, nhìn bằng ánh mắt tóe lữa, như muốn xông vào rạch vài rạch hay đấm vài đấm hoặc xiên vài xiên cho cô ả chết luôn vậy. cả đám con gái co rúm lại. không ai giám ho he gì khi nhìn thấy hắn bế con. thằng bé được ba mình bế một lúc ròi ngủ. nó ra hiệu là đưa con cho nó. hắn nhất định không chịu, nó trừng mắt

- anh định bế con kiểu đó à? có ai bế con ngủ như anh không? đưa đây – nó gắt nhẹ. hắn miễn cưỡng đưa con cho nó – đi về, ở đây mà để đám gái đó nhìn ngắm à? – nó bế con rồi trừng mắt với hắn. đám con gái đó nhìn nó nảy lửa. nó khinh bỉ nhìn đám người đó, muốn khiêu chiến với nó à? đừng có mơ.

hắn đưa mẹ con nó về đến nhà, nó bế con lên phòng, còn hắn thì khệ nệ bê đống đồ vào nhà, người làm ra đỡ hắn thì nó ngăn lại, ai cũng nghe nó răm rắp. hắn nhon nhó khổ sở chuyển đống đồ vào phòng cu Bo. nó đắp chăn cho con rồi cũng đi ra ngoài, chuồn về phòng mình. phòng nó và hắn khác biệt mà. nó chốt cửa trong, hắn muốn vào cũng không vào được, cứ đứng ngoài mà gõ cửa

- đừng có phiền tôi, tôi đng mệt đó. đi mà lo cho mấy cô bồ nhí của anh đi – nó hé cửa nói rồi đóng cửa cái rầm

- cô ……- hắn tức không nói nên lời, phi thẳng về phòng đập phá đồ. thay bộ đồ rồi đi ra khỏi nhà. nó biết nhưng mặc kẹ,hắn muốn đi đâu thì đi, chả liên quan gì đến nó cả

nó vào phòng tắm, tắm xong đi qua phòng con trai nắm xuống bên cạnh. đến nửa đêm thì nghe dưới nhà có tiếng rùm xùm, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của con nên nó đi ra ngoài, xuống dưới nhà, nó nhìn thấy hắn cùng 3-4 cô gái đang đi vào nhà. vừa đi vừa la hét lải nhải. nó lắc đầu mím môi, mặt lạnh như đồng tiền việt nam. đứng giữa cầu thang nhìn ra, với tay bật điện. hắn nheo mắt nhìn nó rồi nhếc môi cười. mấy cô gái đó ăn mặc hở trên hở dưới mặc cho hắn sờ hắn bóp. khi nhìn thấy nó thì cũng trưng cái bộ mặt khinh khỉnh nhìn nó.

- la hét đủ chưa? đủ rồi thì dắt díu nhau về phòng mà phang phập gì mặc kệ, đừng có la hét làm con trai tôi thức giấc tôi giết hết các người đó – nó lạnh lùng nói rồi quay lưng đi lên trên.

- đứng lại – hắn hét.

- tôi đã nói là không la hét mà. – nó nghiến răng. nhìn hắn nảy lửa – còn các cô, bịt cái mồm hắn lại đi, đút gì vào đó cho hắn không la hét cũng được tôi mặc kệ – nó lừ mắt

- tôi bảo cô đứng lại mà – hắn nói

- cạnh anh có bốn cô em xinh tươi rồi đó, tôi khônh rảnh, tôi còn phải xem con tôi thế nào. – nó quay lưng bước đi, như nhớ ra điều gì đó nó quay lại – à, nhắc anh luôn, cẩn thận với các loại hàng đấy, tránh hàng giả hàng nhái hàng kém chất lượng, rồi đến lúc hối không kịp – rồi nó đi nhanh lên phòng, bỏ mặc hắn cùn mấy con bồ của hắn đứng trơ ra đó. câu nói của nó quá rõ ràng, nó chẳng coi ai ra gì mà.

- lên phòng đi anh – mấy cô ả nũng nịu với hắn

- cút, cút ngay a khỏi nhà tôi.- hắn khoát tay ra khỏi mấy cô bồ và chỉ tay ra ngoài cửa

- anh à …….

- phắn. phắn ngay, không là tôi ……đạp ra cửa đó – hắn loạng choạng

- anh cẩn thận ……..

- tôi bảo cút mà? có nghe không? – hắn mắt đỏ lừ. mấy cô ả đành dắt díu nhau đi ra cửa, ấm ức vì nó vô cùng, những tưởng được qua đêm với hắn ai dè …….

sau khi mấy cô bồ ra khỏi cổng, người làm đóng cổng khóa lại rồi đi vào nhà, thấy hắn ngã lăn quay giữa nhà, không biết làm gì nên đành lên gọi nó

- thiếu phu nhân

- có chuyện gì vậy ạh? – nó dịu dàng

- dạ thưa, thiếu gia đang nằm dưới nhà, không chịu lên phòng ạh

- vâng, em biết rồi, chị về phòng mình gỉ ngơi đi

- dạ, cảm ơn thiếu phu nhân

nó đi xuống dưới nhà vừa đi vừa rủa hắn ” đồ vô tích sự, đồ khôn’ nạ,n ” khó nhọc dìu hắn lên phòng hắn, đỡ hắn xuống giường, cởi bớt cho hắn cái áo rồi quy lưng bước ra, vừa đi ra đến cửa thì hắn nôn mửa hết ra giường, nó bực không thể tả, chỉ muốn phi thẳng lên giường cho hắn một trận, nhưng lại thôi, không chấp thằng say rượu.

nó khổ sở lôi hắn xuống giường, dìu qua phonhf nó ngủ tạm, phòng hắn thì hắn nôn hết ra giường rồi còn đâu, rồi nó lấy cái chậu để ở dưới giường

- anh mà nôn ra giường tôi thì anh chết chắc đó, đồ tồi – nó gắt

hắn lại chuẩn bị nôn, nó vội lấy cái chậu ra hứng, lần đầu tiên nó phải làm cái việc này, thật làm nó tức muốn chết luôn

- aizzzz, cái thằng điên này. anh nôn xong chưa? ghê chết tôi rồi – nó nhăn mặt lẩm bẩm

một lúc thấy hắn đã ổn rồi nó mới đi qua phòng hắn dọn cái đống mà hắn thải ra, vốn định cho người làm làm nhưng lại thôi, bây giờ nửa đêm rồi, lại đi kêu họ dậy thì lại khó cho họ, nó lọ mọ tự mình làm, vừa làm vừa oán hắn ……..

lấy ga trải giường và đám chăn gối cùng cái áo của hắn đi giặt, làm xong thì cũng đã gần sáng rồi. thấy con khóc, chắc do thằng bé không thấy mẹ đó mà, nó vội đặt chậu đồ xuống rồi chạy vào phòng con, vỗ về cho thằng bé ngủ rồi ra làm nốt cái công việc đó, người làm cũng đã dậy để chuẩn bị làm bữa sáng thấy nó khệ nệ bê chậu đồ vội chạy lại đỡ

- thiếu phu nhân, để chúng tôi làm, sao cô lại tự mình làm vậy chứ?

- vâng, em cũng mệt quá rồi,chị đem phơi giùm em với nhé – nó mệt mỏi cười

- vâng.

nó thì mệt phờ người cả đêm không được ngủ vì phải dọn đồ của hắn, còn hắn thì ngủ như chết, nó định ngủ một giấc nhưng mà còn phải chuẩn bị cho con đi học nên thôi, để đưa con đi học về ngủ sau vậy ………….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.