Tiểu San bước nhanh lên lớp, đâu đâu cũng có câu truyện hồi hôm chiều cái ngày Thiên tự rạch mặt mình để thoát khỏi sự đeo bám của nữ sinh. Cô lo lắng lao vào lớp...cậu không có ở đó, chỗ của cậu chỉ có mỗi chiếc cặp quen thuộc, cô chạy khắc quang trường, đứng thở hồng hộc rồi gần như chạy tới chỗ chiếc ghế dưới bóng cây xanh mát ở góc tĩnh lặng của sân trường, nơi mái tóc màu xanh thẫm của biển cả, nơi có bóng dáng thân thương
-- CẬU....CẬU...ĐẦU CẬU CÓ VẤN ĐỀ À? TẠI SAO LẠI TỰ LÀM MÌNH BỊ THƯƠNG VẬY?- San San cố tỏ vẻ giận giữ khi phổi vẫn còn gào thét đòi thêm oxi =))
Thiên ngạc nhiên rồi nở một nụ cười âu yếm khi thấy dáng vẻ như sắp khóc của cô:
--Nếu không làm vậy cậu sẽ tiếp tục tránh mặt tôi
Ah...Cậu ta đúng là một tên khốn đại ngốc, làm tổn thương bản thân chỉ vì tôi tránh mặt cậu ấy.
Nỗi xót xa, sự vui mừng, niềm hạnh phúc, nỗi đau xen lẫn với nhau. Nước mắt cô tự tuôn rơi, không ngờ trong lòng Thiên cô quan trọng tới mức cậu ta có thể vứt đi sự hào hoa, vứt đi vẻ đẹp của mình, vứt đi những thứ người khác cho là quan trọng, là báu vật. Không thể kìm nén hơn, cô ôm lấy cậu, oà khóc như một đứa trẻ con. Cô yêu cậu rồi, cô yêu cậu mất rồi, cô yêu con người luôn trêu chọc cô, luôn làm phiền cô, luôn gây rắc rối cho cô.
-- cậu là tên ngốc, là tên đại ngốc...hix hix
Bị kéo ngang dọc phố nọ ngõ kia của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-khon-quay-ve-cho-toi/144832/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.