Song Mộc Lâm bắt chéo hai chân, ngồi trên ghế bên cạnh giường, bình tĩnh thản nhiên gọt táo. Thỉnh thoảng, anh đưa mắt nhìn Khương Tiểu Lạc đang nhìn chằm chằm trần nhà bằng đôi mắt vô hồn.
“Tự sát bằng bút bi? Meo thụ, cậu thật giỏi.”
Cuối cùng cũng gọt xong một quả táo, Song Mộc Lâm cắn một miếng, phát ra tiếng rột rột nghe chừng có vẻ rất ngon miệng.
Khuôn mặt Khương Tiểu Lạc tái nhợt, cánh tay để bên ngoài chăn được cuốn băng gạc. Cậu mím môi, nhẹ nhàng đáp lời: “Tôi chỉ muốn thử xem có đau hay không. Hoá ra tôi vẫn cảm thấy đau, rất đau, hiện tại cực kỳ đau.”
Song Mộc Lâm ngừng nhai, trạng thái tinh thần của Meo thụ dường như có gì đó không bình thường, chuyện đến nước này mà vẫn còn cười được ư?
Nếu như cậu chọc mạnh tay hơn, có khả năng sẽ vì vậy mà chết.
Song Mộc Lâm ném quả táo đang ăn dở vào sọt rác, bắt đầu kiên nhãn dạy bảo: “Meo thụ, cậu đừng tự tra tấn bản thân nữa. Giờ này chỉ có mình tôi thấy đau lòng vi cậu thôi. Sở thiếu có biết không? Nếu mà anh ấy biết thì phải làm sao? Cậu nhìn bộ dạng của mình lúc này đi, cánh tay không còn chỗ nào lành lặn, trông xấu xí cực kì. Dù sao cậu cũng là đàn ông mà, đừng tỏ ra đau khổ chết đi sống lại như đàn bà thế chứ?”
Song Mộc Lâm nghiêm túc nói như đang trịnh trọng phát biểu, nhìn Khương Tiểu Lạc đau khổ như đứa học trò ngoan ngoãn bị thầy giáo mắng.
Nước mắt lặng yên rơi xuống.
Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-khon-em-muon-om-dui-anh/1504718/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.