Song Mộc Lâm đi nhờ xe tới nơi thì xuống.
Sở Thiếu Tự không lái xe đi tiếp mà dừng lại ở bên đường. “Khương Tiểu Lạc, ngay từ đầu em đã định giấu anh chuyện này có phải không?”
Khương Tiểu Lạc hùng hồn, thản nhiên đáp: “Đương nhiên em sẽ không nói để anh khỏi phải lo lắng, mà đây chỉ là chút bệnh vặt.”
Ai mà biết Sở Thiếu Tự lại gọi điện thoại đúng lúc đó, chắc anh đoán được vì không thấy cậu treo QQ và nghe điện thoại.
“Tiểu Lạc, tư thế ngủ của em thật xấu.” Giữa mùa hè mà lại bị cảm lạnh vì không đắp chăn, Sở Thiếu Tự không thể lúc nào cũng ở bên cậu để chăm sóc từng tý một.
Khương Tiểu Lạc vò đầu: “Đây không phải chuyện em có thể điều khiển được, em bị đè trên chăn mà nửa đêm còn bị đá xuống.”
Tất cả đều là nhân tố không thể điều khiển bằng ý chí, nào ngờ Sở Thiếu Tự lại nói: “Làm xong đâu thấy thân thể em có vấn đề gì đâu.”
Khương Tiểu Lạc sửng sốt năm giây mới phản ứng kịp. Cậu chỉ định trả đũa anh đôi câu, vậy mà anh lại hưởng ứng rất nhiệt tình.
Da mặt thật dày.
“Đó là bởi vì anh chuẩn bị cho em vừa tỉ mỉ vừa nhẹ nhàng!”
“Đúng vậy.”
Khi Sở Thiếu Tự nói lời này, anh khẽ liếc mắt nhìn cậu, sự ăn ý sau nhiều năm ở chung giúp cậu lập tức hiểu được ám chỉ ẩn sâu trong ánh mắt anh.
Khương Tiểu Lạc không chút khách khí vung tay tát một cái. “Mau vứt hết mấy suy nghĩ bậy bạ trong đầu anh đi.”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-khon-em-muon-om-dui-anh/1504712/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.