Một lần đụng phải có thể cho là ngoài ý muốn, hai lần đụng phải có thể tính là trùng hợp, nhưng đến lần thứ ba gặp lại thì chắc chắn là cố ý. Tới lần thứ tư, Khương Tiểu Lạc kể với Sở Thiếu Tự việc mình gặp phải dê xồm, nhờ Sở Thiếu Tự giúp cậu bắt hắn tra hỏi.
Tạm thời hai người không định báo cảnh sát, bởi vì không bị tổn thương về thân thể, e là chuyện bé xé ra to. Khương Tiểu Lạc cảm thấy hẳn là kẻ kia cố ý muốn hù doạ cậu, chỉ làm một vài động tác đáng khinh như sờ mông, liếm cổ, nhưng chỉ vậy thôi cũng làm Khương Tiểu Lạc buồn nôn không chịu nổi. Lẽ nào cậu đã vô ý đắc tội ai đó sao? Nếu không thì cậu phải xui xẻo tới cỡ nào mới bị yêu râu xanh nhắm trúng chứ?
Khương Tiểu Lạc ngồi trên xe Sở Thiếu Tự, sau khi xuống xe, cậu đoán tên biến thái kia đang nấp ở nơi nào đó. Cậu bảo Sở Thiếu Tự theo dõi ở cửa, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện.
Vốn Sở Thiếu Tự định đi vào khu nhà cùng cậu, nhưng cậu không đồng ý, sợ rút dây động rừng. Cậu chịu thiệt một chút cũng sao, quan trọng nhất là phải bắt được hung thủ thì mới an tâm.
Lúc cậu tiến vào khu nhà, trên tay ôm ba lô, chờ tới khi có một bóng đen xuất hiện trước mặt, cậu ném ba lô vào mặt hắn.
Tên yêu râu xanh kia chịu đau kêu một tiếng, cố gắng xoay người bỏ chạy. Khương Tiểu Lạc nhặt ba lô lên, bên trong có mấy tảng đá to, cậu bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-khon-em-muon-om-dui-anh/1504710/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.