Đến nhà, Khương Tiểu Lạc vẫn bám trên lưng Sở Thiếu Tự không chịu xuống, giống như bị dính chặt bằng keo con voi. Sở Thiếu Tự dứt khoát ném cậu lên giường, nhóc con kia lập tức chui vào chăn.
Sở Thiếu Tự vội vàng kéo cậu ra, “Đi tắm đi.”
Khương Tiểu Lạc hé mắt ra rồi lập tức nhắm lại, hai chân hai tay giang rộng, “Không tắm đâu.” Nói xong, cậu lại muốn rúc vào chăn.
Sở Thiếu Tự đành kéo cậu khiêng vào nhà tắm.
Đổ đầy bồn nước nóng, Sở Thiếu Tự bảo cậu cởi quần áo. Khương Tiểu Lạc ra vẻ cậu chủ nhỏ, cọ cọ ngực Sở Thiếu Tự. “Anh tắm cho em đi.”
“Đứng tử tế!”
“Dạ.”
Dễ dàng lột sạch quần áo của cậu, Sở Thiếu Tự định bảo Khương Tiểu Lạc tự ngồi vào trong bồn tắm, nào ngờ Khương Tiểu Lạc ôm chặt cổ anh, hai chân kẹp lấy chân anh.
Sở Thiếu Tự bế cậu vào bồn tắm lớn, bảo cậu thả chân ra, nhúng chân vào trong nước nóng. Khương Tiểu Lạc rất tự giác ngồi xuống, quả thật không hề giống người say, chỉ là hai mắt vẫn mơ màng nhìn vào nơi xa xăm nào đó.
Sở Thiếu Tự dùng vòi nước xối vào người cậu, sau đó bôi sữa tắm, mùi thơm chậm rãi lan tỏa. Khương Tiểu Lạc đỏ ửng mặt mày, không biết là do cồn hay do hơi nóng.
“Giơ tay lên.”
Cậu phối hợp giơ tay, Sở Thiếu Tự ngồi xổm bên bồn tắm, độ cao tiện cho Khương Tiểu Lạc vuốt ve tai anh, thưởng thức vành tai mềm mại. Anh giở tính xấu, cố ý để vòi nước phun vào mặt cậu, bởi vì bị sặc nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-khon-em-muon-om-dui-anh/1504701/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.