Lúc Sở Thiếu Tự tan làm trở về, Khương Tiểu Lạc gọi điện thoại cho anh. 
Chuông vừa vang lên, Sở Thiếu Tự lập tức nghe máy: “Sao thế? Anh sắp về tới nhà rồi.” 
Khương Tiểu Lạc nói ngắn gọn, chỉ sợ Sở Thiếu Tự lập tức dập máy: “Em đói rồi, em muốn ăn bánh rán trái cây bán ở trước cổng, anh mua cho em một cái đi.” 
Bên kia im lặng vài giây, sau đó vô tình từ chối: “Sắp tới giờ ăn cơm tối.” 
“Buổi trưa em ăn không no, anh mua cho em một cái ăn lót dạ đi.” Khương Tiểu Lạc cố gắng làm nũng, vuốt vuốt bụng mình, đúng là đói tới xẹp lép. 
Gần đây sức ăn của cậu lớn hơn, buổi trưa ăn cơm no mà tới giờ này đã bắt đầu thấy đói. Ai biết được Sở Thiếu Tự nấu cơm tối tới mấy giờ mới xong, đói bụng rất khó chịu. 
“Được rồi.” Anh bất đắc dĩ thỏa hiệp, biết rõ nếu không đồng ý, Khương Tiểu Lạc sẽ lải nhải mãi không thôi. 
Cậu hí hửng vừa xem diễn đàn vừa vui vẻ chờ đồ ăn về tới cửa. Trong post kịch mới được phát hành, không khí u ám đã giảm bớt, đám antifan không còn xuất hiện. Dù sao lời giải thích của chuẩn bị vừa có lí vừa đầy đủ chứng cớ, dẫu các fan hâm mộ không phục thì cũng tự giác không kéo thêm phiền phức cho thần tượng. 
Còn đám fan Sở thiếu, vốn chỉ muốn tranh thủ cơ hội làm ầm ĩ trong bài post cũ, copy lại mấy câu chửi sang post mới cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nằm im quan sát, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-khon-em-muon-om-dui-anh/1504697/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.